Trên lôi đài, Hắc Ám tôn chủ nhe răng cười, khuôn mặt màu đen tràn đầy nếp nhăn nói:
– Không gian bị khế ước thú Phong Long của ta đóng lại, ta xem ngươi còn dùng được Không Gian ý cảnh không, không có thân pháp quỷ dị kia, ngươi làm sao trốn được một kiếm này của ta!
Trong lúc Hắc Ám tôn chủ nói chuyện, thân ảnh đột nhiên biến mất, xà kiếm màu đỏ sậm vẽ lên không trung tạo thành một vệt rách, kiếm phong vô cùng huyền ảo, căn bản không thể tìm ra quỹ tích.
Trong lúc kiếm phong gào thét tới gần Lâm Minh, ma nguyên khí vẫn luôn che giấu rốt cuộc cũng mở bung ra, ma nguyên khí vô cùng ngưng tụ, giống như một đạo cực quang màu đỏ.
Đối mặt với một kiếm này, Lâm Minh vẻ mặt bình tĩnh, nếu trốn không thoát, vậy thì không né là được!
Trong đầu Lâm Minh đột nhiên xuất hiện quá trình giao thủ của bát trọng khi còn ở cảnh giới Mệnh Vẫn tầng tám, một kiếm kia, kinh thiên động địa!
Hít sâu một hơi, Hưu môn trong xương quai xanh Lâm Minh nhấc lên một cơn lốc xoáy nguyên khí thiên địa, sau khi từ Vương Giả Tù Lung trở về, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Minh vận dụng lực lượng Bát Môn Độn Giáp!
– Ầm ầm!
Nguyên khí thiên địa vô cùng mênh mông rót vào kinh mạch toàn thân, trong nháy mắt kia, khí thế Lâm Minh bùng nổ đến mức tận cùng, thậm chí không gian bị mãng xà đen phong tỏa cũng bắt đầu chấn động, dường như muốn sụp đổ vậy.
Một thương đâm ra, chân nguyên cuồn cuộn tràn ra, trong khoảnh khắc kia, thời gian dường như ngưng lại, mũi thương nhọn với kiếm quang va chạm vào nhau, không có bất kỳ ánh sáng nào phát ra, chỉ có tiếng như tiếng lưu ly vỡ nát, kiếm quang của Hắc Ám tôn chủ từng tấc dập nát, mà mũi thương Lâm Minh không ngừng tan rã!
– Lôi Hỏa ý cảnh, bạo!
Trong nháy mắt mũi thương Lâm Minh tiêu tán, Lâm Minh hét lớn một tiếng, Lôi Hỏa ý cảnh ẩn chưa trên Tử Thương nổ tung, chân nguyên khủng bố tàn sát bừa bãi, cắn nuốt tất cả thanh âm, toàn bộ lôi đài bị ánh sáng chói mắt bao phủ. Trong lúc bao phủ, nền bằng huyền kim đều bị hất bay, từng khối kim loại lớn nhỏ trong phạm vi mấy trượng toàn bộ bay ra ngoài, nóng chảy thì nóng chảy, nổ tung thì nổ tung.
Khí kình cuồn cuộn ập về bốn phía, Lâm Minh không ngừng được thân thể, cả người bị chấn bay ra ngoài mấy chục trượng.
Mà Hắc Ám tôn chủ cũng ăn thiệt, gần như là hắn hoàn toàn bị bao phủ ở trong phạm vi Lôi Hỏa ý cảnh bùng nổ, ma nguyên hộ thể bạo toái, Lôi Hỏa lực dũng mãnh vào trong cơ thể Hắc Ám tôn chủ tàn sát bừa bãi!
Hắn vận chuyển ma nguyên toàn thân mới áp chế được Lôi Hỏa lực trong cơ thể, một dòng máu tươi từ trên vai và ngực hắn chảy ra.
Cái gì?
Sau khi ánh sáng tiêu tán, nhìn thấy tình huống trên lôi đài, tất cả người ở đây đều kinh ngạc nói không lên lời.
Hai người giao thủ huyền kim trên lôi đài đã biến mất hơn phân nửa, mà Hắc Ám tôn chủ đứng ở trên lôi đài không trọn vẹn… Bị thương!
Tôn chủ cao cao tại thượng, cường giả mạnh nhất Thông Thiên tháp không ngờ lại bị Lâm Minh đánh cho bị thương.
Võ giả ở đây không biết dùng lời nào để biểu thị lòng kinh hãi của mình lúc này, vốn còn nghĩ, Lâm Minh cường đại ở chỗ là Không Gian ý cảnh của hắn xuất quỷ nhập thần, ở trên chiêu thức và phương diện tác chiến. Luận về năng lực tác chiến, hắn khẳng định cũng không mạnh hơn Diêm Si, Ma Ha bao nhiêu.
Lúc trước Lâm Minh thắng là dựa vào lực phòng ngự của linh hồn mạnh mẽ, thắng Ma Ha là dựa vào Không Gian ý cảnh đánh bất ngờ, thắng Diêm Si là cứng đối cứng, nhưng mà Lâm Minh cũng bị một vết thương nhẹ.
Dưới tình huống như vậy, không ai lại nghĩ tới, trong cơ thể Lâm Minh lại ẩn chứa lực lượng khủng bố như thế, trong khoảnh khắc Bát Môn Độn Giáp mở ra, trên người Lâm Minh phát ra khí thế như là một ngọn núi cao không thể với tới, khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
Hắc Ám tôn chủ mặt trầm như nước, hắn vạn lần không ngờ, Lâm Minh lại có thể áp chế một kích toàn lực của mình.
– Điều đó không có khả năng, vì sao lúc trước ta không mảy may nhận ra hắn che giấu thực lực, hắn rốt cuộc rót chân nguyên toàn thân vào được.
Nắm chặt ám xà đỏ thẫm trong tay, đuôi lông mày Hắc Ám tôn chủ nhăn lại, tu vi võ giả tụ nguyên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, về phần mức độ chân nguyên dày đặc, tuy rằng không nhìn ra nhưng mà có thể cảm giác được một chút, nhưng bây giờ đối mặt với Lâm Minh, chân nguyên đối phương lại giống như đột nhiên xuất hiện, khiến cho người ta bất ngờ.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên đạp bước, từng bước cách nhau mấy chục trượng, Lôi Hỏa ý cảnh hòa vào trong Tử Huyễn thương, Lâm Minh nhắm ngay hư không, một thương đâm ra!
Một thương này, không phải đâm tới Hắc Ám tôn chủ, ngược lại lại đâm tới thính phòng.
Mười mấy người đứng mũi chịu sào nhìn thấy vậy kinh hãi, yêu nghiệt giống như Lâm Minh, bọn họ căn bản không tiếp được nửa chiêu, nếu như bị công kích lan tới thì sẽ bị thương, bị trực tiếp đâm trúng, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
– Hắn phát điên gì thế!
– Cẩn thận!
Mười mấy võ giả đều thúc giục chân nguyên đến mức tận cùng, sau đó né ra bốn phía, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói, tốc độ của bọn họ thật sự quá chậm.
– Mạng ta xong rồi!
Một võ giả sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng, mà ngay lúc mũi thương của Lâm Minh đến trước mặt hắn hai mươi trượng, dị biến nổi lên!
Mũi thương kia dường như va chạm với vật gì đó vô hình, ầm ầm nổ tung!
Ánh mắt sáng chói lóe lên khiến cho người ta không thể mở mắt, cũng theo đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh âm đó lại không giống như sinh vật phát ra.
– Không tốt!
Trên lôi đài, Hắc Ám tôn chủ sắc mặt đại biến.
Ở khoảnh khắc vừa rồi kia, hắn khế ước thú Phong Long bị Lâm Minh một thương đâm trúng khoang cổ thứ bảy!
Điều này sao có thể? Phong Long của hắn dung nhập vào hư không không có chút sơ hở, biến mất vô hình, dưới tình huống như vậy, làm sao lại bị Lâm Minh đâm trúng?
– Đi tìm chết!
Hắc Ám tôn chủ một kiếm đâm tới Lâm Minh, xà kiếm màu đỏ cắn nuốt ánh sáng.
Mà Lâm Minh đối với chuyện này lại hồn nhiên xem như không biết, hắn mặt không chút thay đổi lạnh lẽo phun ra vài chữ:
– Lôi Hỏa lực, bạo!
– Ầm ầm!
Trong hư không, máu tươi bắn tứ tung, khế ước thú kêu thảm thiết, tiếng kêu vang vọng toàn bộ Võ Đấu trường, một con mãng xà màu đen mạnh mẽ từ trong khe hở không gian rơi ra, máu tươi đầm đìa, gần như bị cắt thành hai đoạn!