Trong ngự hoa viên đã náo nhiệt tưng bừng.
Trong rừng cây treo đèn lồng lưu ly, vải đền phủ gấm giống như hoa, ánh đèn rất đẹp, trong rừng lập lòe phảng phất như những đom đóm lửa chập chờn
Tuy là tuyết rơi dày nhiều ngày, thời tiết lạnh giá nhưng cũng không thể cưỡng lại sự hào hứng thích thú của mọi người dạo chơi ngự hoa viên để thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp.
Thảm đỏ sạch sẽ trải dài từ mặt đất ngự hoa viên đến đại điện tổ chức bữa yến tiệc.
Thẩm Nguyệt dẫn theo Thôi Thị, nàng trực tiếp đi lên thảm đỏ, đi về phía đại điện có ánh đèn đuốc sáng trưng.
Nàng như thể một cành cây đung đưa trong mùa đông lạnh giá trên đó có một nhụy mai sắp nở xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Vẻ đẹp duyên dáng, sang trọng mà bắt mắt.
Đại điện bỗng yên lặng trong chốc lát.
Hoàng đế và thái hậu lần lượt đi tới, ngồi ở trên ghế chính giữa đại điện, quần thần và phi tần liền đứng dậy hành lễ, sứ thần hai nước cũng dùng lễ nghi quốc gia chào hỏi. Sau đó Thẩm Nguyệt mới có thể chính thức gặp mặt sứ thần nước Bắc Hạ và nước Dạ Lương.
Nghe nói sứ thần Bắc Hạ là một vị vương gia nhàn tản, là một người đàn ông trung niên, tướng mạo tuấn tú phi phàm, cách nói năng tao nhã, ánh mắt khi nhìn Thẩm Nguyệt tràn đầy sự ân cần của một vị trưởng bối.
Vị vương gia này là huynh đệ của hoàng đế Bắc Hạ, theo vai vế, chắc ông ta xếp vào hàng ông của Thẩm Nguyệt.
Nhưng nàng không ngờ vị vương gia này còn trẻ như vậy, nói chung là chỉ xấp xỉ tuổi cha nàng
Thẩm Nguyệt chưa từng gặp qua, nhưng hôm nay gặp, ấn tượng cũng không tồi.
Còn sứ thần nước Dạ Lương lại ít đáng tin cậy hơn.
Đây vẫn là một gương mặt quen thuộc, là người mà lúc trước Thẩm Nguyệt gặp ở hành cung Dạ Lương, Lục hoàng tử Dạ Lương.
Lục hoàng tử còn trẻ, dung mạo tuấn tú, trên người hoa phục áo gấm là lượt phẳng phiu, hắn ta không chút che giấu lộ ra vẻ mặt vui mừng do xa cách từ lâu nay mới gặp lạiThẩm Nguyệt, thỉnh thoảng còn nháy nháy mắt với nàng
Thái dương Thẩm Nguyệt giật giật, nàng thật sự rất muốn giả bộ không thấy, nàng và Lục hoàng tử này tựa hồ cũng không quen thân lắm.
Lục hoàng tử đó lại mở miệng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ:
Hoàng đế chú ý tới phản ứng của Lục hoàng tử, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ồ? Lục hoàng tử quen Tĩnh Nguyệt công chúa Đại Sở trẫm sao?”
“Chỉ là quen biết sơ sơ thôi”, Lục hoàng tử mang theo nụ cười không có ác ý.