Lâm Hiên nhìn thoáng qua. Nha đầu này tư chất không tồi, gặp cơ duyên thì có thể đến Nguyên Anh kỳ.
“Hoàng đạo hữu, mấy gia hỏa kia gây khó khăn cho tổ tôn hai ngươi, chẳng lẽ là tranh đoạt tài liệu Cổ thú kia sao?”
“Không phải.” Lão giả nghe xong thì cười khổ: “Vãn bối cùng tôn nữ vô tình trốn tới chỗ này, không rõ ở đây có thi hài Yêu thú.”
“Ồ?”
“Chuyện này nói thì rất dài dòng, tóm lại là tiểu lão nhi cùng Nguyệt Nga vận khí không tồi, thu được một bình Vạn Niên Linh Nhũ trong một di tích thượng cổ. Đáng tiếc bị mấy gia hỏa này phát hiện, bọn họ không chịu buông tha chúng ta, một đường đuổi giết đến tận đây”
“Cái gì, Vạn Niên Linh Nhũ?” Lâm Hiên nghe thì thất sắc, hô hấp cũng có điểm không thông. Số bảo vật có thể làm hắn động tâm không nhiều. Vạn Niên Linh Nhũ chính là một trong đó.
Trải qua phen những tinh phong huyết vũ. Bình linh nhũ trên người hắn còn không nhiều. Qua nhiều năm như vậy, Lâm Hiên tới các phường thị tham gia giao dịch cấp cao, đấu giá hội mà chưa từng gặp. Không ngờ hôm nay lại nghe được tin tức ở đây, vận khí thật sự quá tốt.
Thấy vẻ biến hóa của Lâm Hiên, lão giả do dự một chút rồi vỗ vào bên hông. Linh quang chợt lóe, một cái bình ngọc tinh xảo liền bay vút ra, thân bình còn có những hoa vân cổ xưa.
“Tiền bối, đây là Vạn Niên Linh Nhũ mà tổ tôn vãn bối đoạt được. Tiểu lão nhi phúc mỏng duyên bạc, không xứng giữ bảo vật này. Hoàng mỗ nguyện ý dâng lên tiền bối.”
Lão giả có điểm nuối tiếc nhưng rất nhanh tan đi. Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội. Trong tình huống này hành động như thế thì tuyệt đối chính xác.
“A?”
Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia bất ngờ. Tuy nhiên hắn chưa còn mở miệng thì đối diện truyền đến một tiếng kinh hô: “Ngươi. . . Quả nhiên ngươi có dấu Vạn Niên Linh Nhũ, mới vừa rồi còn không thừa nhận, giáo chủ của chúng ta đang cần vật này, ngươi sao. . .”
Lên tiếng là một gã lùn như cây nấm, mặt mày thô lỗ, vừa nhìn liền biết không phải loại am hiểu dùng đầu óc.
“Câm mồm!” Lời hắn còn chưa dứt thì đã bị lão giả cầm đầu mạnh mẽ cắt ngang. Ba tu sĩ kim y còn lại cũng trợn mắt nhìn. Gia hỏa này quả thực quá ngu ngốc, nói chuyện không dùng đầu óc. Trong tình huống hiện tại, có thể giữ được mạng nhỏ đã là đốt cao hương vái tạ thiên lão. Còn muốn tranh bảo vật cùng đối phương, không phải là tìm chết sao.
Mấy gã này trách mắng xong liền nhao nhao quay đầu, sợ hãi nhìn phản ứng của lão quái thần bí nọ.
Lâm Hiên nghe xong thì mỉm cười, có điều mấy người lại có cảm giác gai lạnh cả lưng, mồ hôi trên trán đổ xuống.
“Giáo chủ, cái gì giáo chủ, chẳng lẽ Lâm mỗ muốn vật này, các vị đạo hữu còn có ý kiến gì sao?” Lâm Hiên cười lạnh.
“Ha ha, tiền bối hiểu lầm, chúng vãn bối nào dám có ý bất kính, chúng ta dù ăn gan hùm uống mật gấu cũng không dám. Vạn Niên Linh Nhũ kia, tiền bối cứ việc lấy là được.” Lão giả Nguyên anh mặt mày kính sợ cười khan.
“Nhưng rõ ràng giáo chủ phân phó. . .” Đến nước này mà gã lùn kia vẫn không rõ tình thế, há miệng muốn phân tích.
“Câm mồm!” Lần này lão giả thủ lĩnh thật sự bị kích nộ, liền xoay người vả liền một cái bạt tai.
“Bốp.”
Trên mặt tu sĩ lùn nọ đầy vẻ kinh ngạc, lấy tay vuốt bộ mặt sưng vù: “Sư. . . Sư thúc, vì sao người đánh ta?”
“Đánh ngươi không có mắt” Lão giả thủ lĩnh thật sự động nộ: “Nếu ngươi còn lắm mồm, có tin bổn tọa lập tức đem ngươi trừu hồn luyện phách hay không?”
“A.” Gã lùn rụt co đầu nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ khó hiểu. Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt không biết nói gì. Gã ngu ngốc kia mà có thể ngưng thành kim đan, thật đúng là chưa từng thấy, quả nhiên trên thế gian muôn vàn kỳ sự!
Lúc này lão giả kim y quay đầu cười bồi: “Tiền bối ngàn vạn lần không nên tức giận, tên điệt nhi của vãn bối thật sự quá ngu ngốc. Chúng ta xin cáo từ, không dám làm mất thời gian của tiền bối.”
“Cáo từ? Lâm mỗ đã nói qua là các ngươi có thể rời khỏi khi nào?”
Lâm Hiên lại lạnh lùng lên tiếng khiến mấy tu sĩ kim y nghe xong thì sắc mặt xám như tro.
“Tiền bối, chúng vãn bối không có đắc tội với người, còn thỉnh người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một lần”
Phịch một tiếng. Sự tình đến bước này, lão giả kim y cũng không cần thể diện, xoay người lại quỳ xuống.
“Đúng vậy tiền bối, mấy người bọn ta thật không có đắc tội. . ” Mấy tên còn lại cũng mặt mày bi thiết, lúc này gã lùn cũng sợ tới mặt mày tái mét.
“Các ngươi không đắc tội với ta nhưng đắc tội với hai người này. Hôm nay nếu không gặp ta thì bọn họ có thể tránh khỏi độc thủ của các ngươi sao? Nếu ta nhận Vạn Niên Linh Nhũ, đương nhiên phải giúp họ trừ hậu hoạn”
Trên thân Lâm Hiên chợt tỏa ra sát khí khiến các tu sĩ biến sắc. Một tia hy vọng trong lòng cũng tan biến.
Lập tức cả đám liền xuất thủ tế xuất bảo vật linh phù, chỉ thấy pháp quyết chớp động. Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ thì hét lớn, toàn thân tỏa ra linh quang chói mắt, một Nguyên Anh hơn cao tấc hiện lên trên đỉnh đầu.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Đối phương cũng đủ quả quyết, hiểu được độn thuật bình thường không tác dụng nên đã đem Nguyên Anh xuất khiếu.
Chẳng qua khóe miệng hắn lộ tia cười nhạo, phất tay áo một cái. Vài đạo kiếm quang màu xanh bắn ra hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí bốn phía. Thế như điện xẹt chém tới đầu đối phương.
Chỉ thấy huyết hoa bắn tung toé. Bốn gã Ngưng đan đã hồn quy địa phủ mà Nguyên Anh chưa kịp trốn đi cũng bị chém thành hai nửa.
Lâm Hiên xuất thủ diệt trừ năm người chỉ trong nháy mắt. Hai tổ tôn họ Hoàng thấy vậy thì trố mắt đứng nhìn, trong mắt đầy sợ hãi.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười ôn hòa như khi nãy chưa từng sát nhân: “Hai người các ngươi không cần sợ hãi. Lâm mỗ bình thường cũng không thích lạm sát.”
Nghe hắn nói như vậy, lão giả thở ra một hơi. Nếu quả thực đối phương muốn cướp trắng của bọn họ thì không cần tốn nước miếng, trực tiếp miểu sát là được.
“Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối, đây là Vạn Niên Linh Nhũ vãn bối hiến cho người.” Lão giả cung kính đem bình ngọc đưa qua.
“Ừm.” Lâm Hiên tiếp nhận thì mở nắp bình, một luồng thanh khí khiến người thần thanh khí sảng tỏa ra, trong bình còn sóng sánh chất lỏng màu trắng nhũ.
Lâm Hiên đại hỉ, quả nhiên chính là thánh vật bổ đầy pháp lực trong nháy mắt.
Thấy đối phương lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt. Lão giả như cất được gánh nặng, lần này hẳn là mạng nhỏ được bảo toàn.
“Ha ha, tiền bối đã vừa lòng, vậy tiểu lão nhi cùng tôn nữ xin cáo từ .” Lão giả ôm quyền, định xoay người rời khỏi.
“Khoan đã..” Lâm Hiên đột nhiên đưa tay ngăn lại khiến lão giả hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm.
“Tiền.. tiền bối, người….”
“Vô công bất thọ lộc, các ngươi gọi ta một tiếng tiền bối, sao ta có thể lấy không Vạn Niên Linh Nhũ như vậy” Lâm Hiên mỉm cười, theo sau phất tay áo một cái, linh quang chớp lóe thì mấy bình đan dược cùng pháp khí đã hiện ra.
“Mấy bình đan dược này, ngoài tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Nguyên Anh thì còn có thể trợ giúp bình cảnh đột phá, đương nhiên dùng cho cảnh giới Ngưng Đan thì hiệu quả tốt hơn gấp bội”
“Cái gì, có thể đột phá bình cảnh?”
Lão giả ngạc nhiên rồi mừng rỡ như điên. Vội tiếp nhận rồi quên cả thận trọng mở nắp bình. Dược hương tỏa ra bốn phía, quả nhiên đối phương không có thổi phồng.
“Đa tạ tiền bối hậu thưởng.”
“Đạo hữu không cần khách khí. Còn có mấy kiện cổ bảo uy lực không kém, sẽ có một chút trợ giúp đối với tu đạo của đạo hữu sau này”
Lâm Hiên vừa nói vừa búng tay. Mấy kiện cổ bảo chớp động linh quang, như có linh tính bay đến trước mặt lão giả.
“Tiền bối, không biết người còn gì phân phó, nếu không thì tiểu lão nhi cùng tôn nữ có thể cáo từ hay không?” Lão giả nhận lấy, đa tạ rồi cung kính dị thường mở miệng.
“Không còn việc gì” Lâm Hiên khẽ gật đầu.
“Tiền bối bảo trọng, hy vọng còn có thể gặp lại người” Hai tổ tôn cung kính thi lễ rồi rất nhanh biến mất tại chân trời.
Lâm Hiên đầy vui mừng, lại lấy ra bình Vạn Niên Linh Nhũ thưởng thức một hồi rồi thu vào Tu Du túi.
Sau đó tay áo phất một cái, vài đạo kiếm quang màu xanh bay vút ra. Bắt đầu thu thập những tài liệu hữu dụng trên thi thể cổ thú.
***
Lại bay thêm nửa tuần trăng, Lâm Hiên còn cách Hồng Diệp đảo không xa. Hắn ẩn nấp tu vị xuống Nguyên Anh trung kỳ. Đang ngồi trên linh thuyền thì đột nhiên quay sang trái, cảm ứng được vài luồng khí tức rất nhanh tiếp cận qua đây.
Một chiếc linh thuyền rất lớn xuất hiện, ở trên có ba nam một nữ Nguyên Anh kỳ đang ngồi đàm đạo. Mắt thấy hai Linh thuyền gần trong gang tấc thì một tu sĩ đột nhiên đứng dậy.
Người này niên kỷ chừng tứ tuần, bộ dáng anh tuấn tiêu sái, toàn thân lộ ra chính khí. Trong tay cầm một quyển thi thư, dáng vẻ tựa hồ như một học giả uyên thâm.
“Đạo hữu, tại hạ có lời…”
Người này phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Linh thuyền to lớn chớp lóe linh quang rồi chợt dừng lại.
Lâm Hiên ngẩng đầu. Đối phương là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ có pháp lực thâm hậu hơn đồng đạo cùng cấp khá nhiều. Xem ra không tu luyện kỳ công bí thuật thì cũng có đệ nhị Nguyên Anh.
“Đạo hữu gọi tại hạ không biết có gì phân phó? ” Thấy đối phương có lễ, Lâm Hiên cũng đứng dậy ôm quyền, mỉm cười nói.
“Ha ha, chúng ta là Yến Sơn Tứ Hữu, tại hạ là Hoàng Đình Tông, thấy đạo hữu cốt cách thanh kỳ, các hạ có hứng thú lên trên thuyền cùng chúng ta đàm đạo?” Học giả thành khẩn lên tiếng.
“Cốt cách thanh kỳ? ” Lâm Hiên ngạc nhiên, bất quá còn không tin đối phương khám phá ra được Liễm Khí thuật của hắn, chỉ thản nhiên nói: “Đạo hữu nói quá, tại hạ chỉ là một tán tu, nói cái gì mà cốt cách thanh kỳ chứ”
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 606: Châu về Hợp Phố