– Miêu hành tẩu, nói quá lời rồi. Mã Vị Hàn đã nói rất rõ ràng, chẳng qua chúng ta chỉ nghị luận một chút mà thôi, có tội gì?
– Nghị luận?
Miêu Nghị liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, hừ lạnh nói:
– Ngươi từng gặp qua người nào gọi quan trên của mình là ‘tặc’ trước mặt người khác chưa?
Hồ Tử Phân lắc đầu, buồn cười nói:
– Miêu hành tẩu nghĩ nhiều rồi, mọi người phía ngoài gọi ngài như vậy, chúng ta chỉ thuận miệng gọi lên mà thôi, nếu Miêu hành tẩu muốn để trong lòng, chúng ta cũng không có cách nào. Nếu không chúng ta nhận lỗi với hành tẩu là được? Nếu hành tẩu vẫn cảm thấy chưa hết giận, có thể đi tố cáo với cung chủ, chúng ta tiếp nhận trừng phạt của cung chủ là được.
Miêu Nghị nói:
– Người phía ngoài ít nhất còn không có ai dám gọi như vậy trước mặt bổn tọa, miệng lưỡi của bọn họ, bổn tọa cũng không quản được, nhưng bổn tọa thân là hành tẩu Mộc Hành cung, đối với chuyện bên trong Mộc Hành cung cũng có quyền hỏi tới, bổn hành tẩu chính là cung chủ tự mình sắc phong, nếu để người phía dưới vũ nhục bổn hành tẩu chẳng phải là bất kính với cung chủ? Như vậy đi! Cũng là đồng liêu, đi ra đi vào thế nào cũng có lúc đụng mặt, bổn tọa cũng không muốn làm khó mọi người.
Hắn giơ tay chỉ từng người một:
– Mười tám người này, để tránh có người nói bổn tọa bất công, bổn tọa đối xử bình đẳng, tính theo như đầu người, mỗi người giao ra mười vạn Nguyện Lực châu hạ phẩm, thể hiện thành ý xin lỗi bổn tọa, bổn tọa sẽ không so đo nữa.
Lời này… quả thực là trong ‘khiêm tốn’ lộ ra lớn lối.
Tây Môn Nhạn một lần nữa toát mồ hôi lạnh, còn những người khác ngạc nhiên ngơ ngác.
Hồ Tử Phân kinh ngạc nói:
– Miêu hành tẩu đang đùa giỡn với chúng ta sao?
Miêu Nghị chậm rãi nói:
– Không phải là nói giỡn, bổn tọa nói không muốn làm mọi người khó xử, chư vị chỉ nộp ra chút bồi thường coi như xong.
– Không có Nguyện Lực châu!
Mã Vị Hàn nhìn sắc mặt mấy người kia, đại diện mấy người bước ra, trả lời chắc chắn:
– Chúng ta cũng không muốn làm mọi người khó xử, tốt nhất Miêu hành tẩu hãy đi tố cáo với cung chủ, chúng ta tiếp nhận trừng phạt của cung chủ là được.
Ngụ ý, ngươi tính làm gì đó?
– Chỉ là chút chuyện nhỏ cần gì phải làm phiền cung chủ! Nếu mấy vị không chịu lấy Nguyện Lực châu thể hiện thành ý, vậy chúng ta cũng đành phải dùng một loại phương thức khác để giải quyết rồi.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
– Đây cũng là chư vị tự tìm lấy, đừng trách Miêu mỗ.
Mã Vị Hàn “A” một tiếng, khinh thường nói:
– Không biết Miêu hành tẩu muốn giải quyết như thế nào?
Miêu Nghị liếc một vòng sương phòng đợi lệnh, xoay người nói:
– Chỗ này quá nhỏ, đừng làm hỏng sương phòng đợi lệnh của cung chủ, kẻ nào đánh rắm thì đừng trốn, lăn ra đây cho ta!
Nói xong, người đã vút không bay ra, Tây Môn Nhạn không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Mấy người nhìn nhau, Mã Vị Hàn cười ha hả nói:
– Có người muốn tự tìm lấy khổ sở, chư vị thấy thế nào?
La Minh Quang nói:
– Chúng ta tốt đã nói như vậy rồi, hắn cũng không buông tha. Nếu là hắn tự tìm lấy phiền toái, xảy ra chuyện gì cung chủ cũng không trách được chúng ta.
– Nói có lý!
Lục Vân Khách đã lướt ra khỏi phía sau sương phòng.
Đám người Mã Vị Hàn cũng không nói nhiều, lục tục lướt đi, mấy hành tẩu cũng lục tục đuổi theo phương hướng Miêu Nghị bay đi.
– Chư vị, kịch hay như vậy há có thể bỏ qua, làm sao có thể cùng đứng ngoài cuộc sống chết mặc bây?
Có người chiêu dụ một tiếng, từng đạo bóng người bay ra, trong sương phòng đảo mắt đã sạch sẽ.
Xảy ra chuyện rồi! Cung nữ canh giữ ở cửa lập tức chạy đi bẩm báo.
—————