Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, đó là Quản Cùng.
“Hoàng thượng… thần… thần cũng muốn… cái thẻ… mà người nói…”
Lãnh Thiên Minh ngơ ngác nhìn Quản Cùng.
“Ngươi muốn thẻ để làm gì? Ngươi được không?”
“Thần… thần dám chắc được!”
“Ngươi cho rằng trẫm không biết đêm qua ngươi đã làm gì à?”
Thoáng cái, Quản Cùng đứng sững ra, không dám tiếp lời. Những người khác cũng căng thẳng nhìn hắn ta, tiêu rồi… hoàng thượng muốn xử lý tên nhóc này rồi…
Ai ngờ Lãnh Thiên Minh đột nhiên cười nói: “Ta biết tên nhóc nhà ngươi không được đâu, hai ba mươi người phụ nữ mà thôi, ngươi lại sửng sốt đến mức không cởi quần ra được thì làm khỉ gì, ngươi đúng là một nhân tài mà…”
Quản Cùng cảm thấy mặt mình nóng rát, mất mặt… thật là mất mặt mà…
“Được rồi… Tân Cửu đã phát minh ra chứng nhận công dân, tạo phúc cho bá tánh nên mới được ban thưởng như vậy. Nếu tên nhóc nhà ngươi cũng muốn thì từ hôm nay trở đi, mỗi khi ngươi xét xử một tên tham quan, sẽ được miễn phí đến câu lạc bộ Vạn Quốc một lần”.
Quản Cùng cười nói: “Đa tạ hoàng thượng…”
Sau đó, hắn ta quay đầu, đắc ý nhìn các đại thần xung quanh. Đám đại thần kia nhịn không được mắng thầm.
“Nhìn cái em gái nhà ngươi, về sau phải thành thật một chút, không thể để tên nhóc này nắm đuôi được…”
Thảm hại hơn chính là Cổ Bách Vạn, ông ta đứng ngơ ngác trên đại điện. Mẹ kiếp, ông ta đã chọc ai hả? Rốt cuộc đây là ban thưởng hay trừng phạt?
Phù Tang, tổng bộ liên quân.
Liên quân sáu nước đã dừng tiến công suốt nhiều ngày, cuối cùng bọn họ cũng đã nhận được hồi âm từ nữ vương, không có viện trợ, mà chỉ có mệnh lệnh lập tức rút lui.
Sau khi nghe tin, chủ soái Áo Địa Lợi nổi giận đùng đùng, quát to: “Sao có thể bảo chúng ta rút lui được? Ta không nghe lầm đó chứ…”