“Chú tớ từ trước đến giờ rất nghiêm khắc, người nhà trong quân đội cũng không khác đồng đội, nếu như mình phạm sai lầm cũng phải chịu phạt như nhau. Mặc dù nhà không phải quân đội, nhưng chú tuyệt đối sẽ nghiêm khắc thi hành. Tớ còn nhớ vì không để tớ đầu quân, đêm hôm đó Lệ Nghiêm bị chú đánh trầy da sứt thịt, nằm liệt giường cả tháng, suýt chút nữa mạng cũng không còn!”
Bạch Thư Hân khóc muốn tan thành nước, lo lắng Lệ Nghiêm làm chuyện điên rô.
Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy, tim hung hăng run lên.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Yên, cô cho rằng là vì chuyện hôn lễ ngày hôm qua, Lệ Nghiêm mới đi nhận hình phạt.
Nếu như Cố Yên ra mặt, ngăn cản Bạch Tùng Dương, không truy cứu trách nhiệm, vậy Bạch Tùng Dương cũng sẽ hạ thủ lưu tình.
Hứa Minh Tâm còn muốn chăm sóc cô, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn cản.
“Cậu đưa tớ trở về, tớ phải đi tìm Lệ Nghiêm, tớ không ép anh ấy nữa.”
Tớ bỏ qua cho anh ấy, tớ thật sự bỏ qua cho anh ấy… Cả đời này tớ không chịu nổi nhất chính là thái độ khăng khăng cướng quyết của anh ấy, cái gì cũng phải theo quân lệnh quân đội. Trong bộ đội tất cả đều là quân lệnh quân pháp, không hề có chút tình người nào, anh lại không phải quân nhân chuyên nghiệp, chỉ là một bác sĩ mà thôi, làm sao chịu nổi. Tên điên này! Anh ấy đúng là điên mà!”
Hứa Minh Tâm thấy dáng vẻ hoảng loạn của Bạch Thư Hân, không nỡ lòng cự tuyệt, chỉ có thể dẫn cô rời khỏi bệnh viện.
Cô đi đứng bất tiện, nên phải mượn xe lăn của bệnh viện.
Hai người ngồi xe, chạy thẳng về Nhà họ Bạch.
Mà Lệ Nghiêm đã đến trước một bước.
Bên trong phòng đọc sách…
“Chú, cháu biết mình phạm vào trọng tội không thể bù đắp, bôi nhọ danh dự nhà họ Bạch, thành người bất trung bất nghĩa. Cháu tự thấy hổ thẹn đối với Cố Yên, cũng thấy thẹn đối với Thư Hàn, không thể hoàn thành ước nguyện của cha mẹ nuôi, không chăm sóc Thư Hàn đàng hoàng. Hai tội đều phải phạt nặng, xin chú xử phạt cháu.’ “Chuyện cháu và Cố Yên chú biết, nhưng chuyện cháu và Thư Hàn thì thế nào?” Bạch Tùng Dương nghi ngờ.