– Đây là cái gì, đây là cái gì?
Nhện mẫu lớn tiếng hỏi.
– Thứ khắc chế được ngươi.
Dương Khai ung dung đáp.
– Nếu bị nó đánh trúng, ngươi sẽ tan biến ngay lập tức, tất cả mọi suy nghĩ và ý thức của ngươi đều sẽ tiêu tan. Vừa rồi chỉ là đòn cảnh cáo thôi, ta không dư dả thời gian để đùa với ngươi. Giờ hãy khai bí mật của ngươi ra đi, bằng không chớ trách ta không khách khí.
Nhện mẫu nhìn đau đáu vào Dương Khai, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Nhân Độc Nhãn đang mở to, gương mặt hằn lên nét oán hận tột cùng.
Ả thở hổn hển đến mức ngực phập phồng lên tục, xem ra cơn thịnh nộ không hề nhỏ.
– Ta đếm đến từ một đến ba, nếu ta không có được câu trả lời, ngươi sẽ chết.
Dương Khai lạnh lùng đưa ra tối hậu thư, giơ một tay lên đếm:
– Một, hai…
– Đợi đã!
Nhện mẫu la lên.
– Ta có thể cho ngươi biết, nhưng ngươi phải hứa, sau khi có được bí mật này, ngươi phải thả ta đi!
– Ta hứa!
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
Nhện mẫu nhìn xoáy vào hắn, mãi một lúc sau mới vung tay lên, một hào quang trắng xóa phân li khỏi linh thể thần hồn của ả, bay về phía Dương Khai.
Hào quang này chính là năng lượng thần thức chứa bí mật đó. Nhện mẫu đã tách năng lượng này ra, đồng nghĩa với việc ả sẽ đánh mất ký ức về thứ này.
Đối với ả, việc này cũng gây ít nhiều tổn hại.
Dương Khai mừng rỡ, giơ tay triệu nó lại, còn chưa kịp kiểm tra cho kỹ thì Nhện mẫu tự nhiên bổ nhào về phía hắn như phát điên.
Cơ thể mềm mại quấn chặt lấy hắn, ả cười lớn điên cuồng:
– Nếu ta nuốt linh thể thần hồn của ngươi, thần thức của ngươi mạnh đến vậy, đủ để ta hưởng thụ rất lâu đấy. Ha ha, bây giờ chúng ta gần nhau đến thế này, thứ kim quang đó ngươi còn dám dùng không?
Ả cho rằng chỉ cần làm vậy, Dương Khai sẽ chịu bó tay trước ả.
Cùng lúc đó, uy năng thần thức tà ác vần vũ quanh Dương Khai, bao trùm lấy linh thể thần hồn của hắn cùng một cảm giác lạc lõng như rơi xuống tận vực sâu.
Dương Khai lạnh lùng nhìn ả, hờ hững nói:
– Nó là vật sở hữu của ta, dĩ nhiên là không thể làm hại ta được, ngươi thật quá ngây thơ.
Nụ cười của Nhện mẫu lập tức cứng ngắc, trong cặp mắt đang nhìn Dương Khai cuối cùng cũng trào dâng sự hãi hùng.
Xoẹt…
Kim quang mãnh liệt phủ xuống, xuyên thủng cơ thể quyến rũ của Nhện mẫu.
Không gian im phăng phắc, suy nghĩ và ý thức của Nhện mẫu tan vỡ ngay tức khắc, chỉ còn lại một khối năng lượng tinh khiết.
– Tự tìm đường chết.
Dương Khai lắc đầu. Nếu không phải Nhện mẫu đến phút cuối còn vọng tưởng đối phó với hắn, thì hắn đã tha cho ả một con đường sống thật rồi. Dù gì thì giữa hắn và ả cũng không có thù oán gì to tát.
Không yên tâm, kiểm tra qua phần năng lượng ký ức mà Nhện mẫu tách ra, sắc mặt Dương Khai trở nên quái dị.
Nhện mẫu không hề giở trò dối trá, phần năng lượng ký ức này quả đúng là cách để giải quyết vấn đề thể chất của Phiến Khinh La, có điều cách này… buộc phải ép Nhện mẫu chết!
Bắt buộc phải lấy được máu và yêu đan của ả cho Phiến Khinh La uống, dĩ độc trị độc, mới có thể giải trừ độc tố trong cơ thể nàng.
Đúng là trời tạo nghiệt còn có thể tha, nhưng tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Dương Khai lắc đầu lia lịa.
Tạm thời chưa vội hấp thụ năng lượng của Nhện mẫu, Dương Khai vội vàng mở hai mắt ra.
Đám nhện khổng lồ đang bao vây quanh hắn hình như đã cảm nhận được cái chết của Nhện mẫu, ngay lúc Dương Khai mở mắt, hắn liền phát hiện chúng đang bắt đầu chĩa đòn tấn công hung hãn vào mình.
Hừ lạnh một tiếng, chân nguyên nội thể Dương Khai bùng phát, từng tia năng lượng vô song tỏa ra, lũ nhện này đổ xuống như rạ.
Nhện khổng lồ lục giai, cũng chỉ tương đương võ giả Thần Du Cảnh. Kẻ địch bậc này chẳng là gì khi đứng trước mặt Dương Khai.
Chém giết một trận, lũ nhện này tử thương nghiêm trọng, bọn còn sống đều kéo nhau bỏ chạy. Dương Khai không truy kích, mà nhảy thẳng lên tượng nhện, tìm đến con Nhện mẫu đã tử mạng.
Hắn vươn tay cắm vào lồng ngực nó, lấy ra một viên yêu đan bảy sắc từ vị trí tim của nó. Viên yêu đan này ẩn chứa năng lượng khổng lồ, lúc Dương Khai chạm vào nó, tay hắn liền có cảm giác tê dại, nhìn qua thì thấy, cả bàn tay đều nhanh chóng đen kịt.
Độc tố quá mạnh!
Dương Khai khẽ biến sắc, vội vàng ném nó vào không gian Hắc Thư, vận công xua tan độc tố đang xâm nhập nội thể.
Tiếp theo lấy một ít máu của Nhện mẫu, Dương Khai mới cấp tốc rời đi.
Hai ngày sau, Phiêu Hương Thành.
Dương Khai vừa về đến nơi, liền nghe tiếng khóc nức nở bên trong phòng Phiến Khinh La.
Hắn biến sắc, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Bích Lạc sà bên giường Phiến Khinh La khóc như mưa, Vân Lệ và hai nha đầu Nhược Vũ, Nhược Tình đứng bên cạnh cũng khóc sướt mướt.
Cả gian phòng nóng khủng khiếp như cái lò nướng.
Hơi nóng này phát ra từ nội thể Phiến Khinh La.
Hơi thở của nàng rất gấp, cả người đỏ bừng như que hàn, ý thức mơ hồ.
Thấy Dương Khai trở về, Vân Lệ mừng rỡ:
– Dương công tử đã về rồi.
Bích Lạc ngẩn người, vội quay lại, hai mắt sưng đỏ, nhìn Dương Khai đầy hy vọng và lo lắng, môi nàng mấp máy, không biết muốn nói gì, nhưng mãi chẳng thốt nên lời.
– Tình hình thế nào rồi?
Dương Khai vội hỏi.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu, rồi lại bưng mặt khóc òa lên, rõ ràng không lấy làm lạc quan gì mấy.
– Tránh sang một bên.
Dương Khai đẩy nàng qua, ngồi bên giường Phiến Khinh La, lấy ra yêu đan và máu của Nhện mẫu, rồi đưa tay nắn miệng của Yêu Mị Nữ Vương, chẳng nói chẳng rằng, liền nhét yêu đan và máu vào miệng nàng.
– Ngươi cho đại nhân ăn cái gì vậy?
Bích Lạc vội vã hỏi.
Dương Khai giải thích bằng một câu.
Bích Lạc trợn tròn mắt:
– Ngươi giết chết Nhện mẫu rồi?
– Ừ, hiện giờ chỉ có thể lấy độc trị độc thôi.
Dương Khai khẽ hít vào một hơi.
– Mong là thành công.
– Nếu đại nhân có gì bất trắc… ngươi phải tuẫn táng!
Bích Lạc uất ức nhìn Dương Khai.
Dương Khai liếc nàng một cái, không thèm để ý nàng nữa. Hắn leo lên giường Phiến Khinh La đỡ nàng dậy, một tay phủ lên bờ vai nóng như lửa của nàng, vận chân nguyên giúp nàng hóa giải năng lượng trong yêu đan và máu Nhện mẫu.
ewLine]>