Mà Đại Sở chưa từng có sợi len nào thô ráp như vậy, hoàng đế và các cung nữ trông thấy cũng không biết dùng chúng để làm gì.
Những sợi len nhung màu đen kia được quấn thành từng cuộn, đen sì sì, không hề có vẻ hoa lệ và rực rỡ như tơ lụa gấm vóc, nữ nhân thích màu sắc sặc sỡ tất nhiên sẽ cảm thấy chúng vô cùng xấu xí.
Nghe sứ thần Bắc Hạ nói, loại sợi len này có thể dùng để làm y phục, nữ nhân hậu cung nghe được chỉ cảm thấy buồn cười.
Loại sợi thô ráp như vậy, làm sao dệt thành y phục được? Cho dù có thể dệt thành y phục, màu đen khô khốc và đơn điệu, ai thích mặc cơ chứ?
Màu đen đã thành phẩm, rất khó nhuộm lại thành màu sắc khác.
Bởi thế, khi từng rương đồ được khiêng vào hậu viện, các nữ nhân nhìn thấy mấy cuộn len thì vô cùng chê, đồng loạt thèm thuồng những tấm thảm lông cừu dày dặn và mềm mại.
Dù sao thì ở Đại Sở, rất ít khi thấy được sản phẩm len dệt như vậy.
Hoàng hậu chọn vài thứ cho hoàng đế rồi chọn cho mình vài đấm, đưa thêm vài tấm cho Thái hậu, Tề phi cũng không thiếu được.
Sau khi một số phi tần hậu cung với địa vị khá cao lựa chọn xong, gần như chẳng còn gì nữa.
Bấy giờ hoàng hậu mới nhớ tới Thẩm Nguyệt ở Thái Hòa cung.
Quà tặng do Bắc Hạ đưa tới, tuy không nói rõ là tặng cho Tĩnh Nguyệt công chúa, nhưng ít nhiều gì cũng vì nể mặt Thẩm Nguyệt mới đưa những món quà này đến.