–
Giải trí Bắc Thần cũng không lên tiếng bất cứ điều gì về vụ việc Lục Chước có cố ý đâm bị thương người hay không, những nghệ sĩ muốn rời khỏi giải trí Bắc Thần cũng đã đi không ít.
Những nghệ sĩ này phần lớn đều gia nhập giải trí Chí Thượng, kể cả anh Đoàn cũng gia nhập giải trí Chí Thượng.
Mà lúc này đây, Hạ Liên đang quay một bộ phim vô cùng nổi tiếng, giống như tất cả may mắn đều đang tập trung hết bên giải trí Chí Thượng vậy.
Buổi lễ trao giải mỗi năm tổ chức một lần.
Minh Thù đưa Lục Chước đến tham dự.
Bọn họ vừa đến, phóng viên liền xông tới.
“Xin hỏi cậu Lục Chước, đối với những lời đồn trên mạng, cậu có muốn làm làm rõ điều gì không?”
“Xin hỏi cậu Lục Chước, cậu thật sự bị bệnh thần kinh sao?”
“Xin hỏi Hứa tổng, giải trí Bắc Thần có thật sự là đang bao che cho Lục Chước không, có phải các người đã uy hiếp người bị hại?”
Tay Lục Chước bị Minh Thù chặn lại, cô nhận micro của người phóng viên đó cả hội trường lập tức giữ im lặng.
Minh Thù mỉm cười nhìn người phóng viên mới đặt câu hỏi vừa rồi: “Xin hỏi cậu phóng viên này, có phải cậu bị bệnh tâm thần không?”
Cho dù Lục Chước có bệnh, vậy thì cũng chỉ một mình trẫm mới được phép nói, ai cho phép bọn yêu tinh các người nói xằng nói bậy?
Phóng viên: “…” Câu này không phải câu hỏi của hắn sao?
“Hứa tổng xin trả lời thẳng thắn.”
Có phóng viên ồn ào.
“Tôi không trả lời thẳng, chẳng lẽ quay lưng về cậu mà trả lời? Các người đều bị mù sao? Đây là căn bệnh thâm niên, không nên xem thường trị liệu nhất định phải đi khám bác sĩ, thiếu tiền thì nói với người hâm mộ của các người để bọn họ huy động tiền của, nếu không… Các người lấy cái gì để tác nghiệp, lấy cái gì để bức minh tinh đến bị bệnh tâm thần.”
Tốc độ nói của Minh Thù cực nhanh, lại kèm theo một kiểu khí thế mạnh mẽ khiến cho bọn phóng viên ở hội trường không dám chen ngang.
Phóng viên: “…”
Tình hình gì đây!
Không đúng!
Bọn họ mới là phóng viên!
Một tên phóng viên gầy gò chen lên phía trước, giọng nói càng sắc bén: “Hứa tổng, chúng tôi là phóng viên, phải có trách nhiệm tìm ra sự thật cho mọi người biết rõ sự việc. Lục Chước có bệnh tâm thần đâm người bị thương là sự thật, giải trí Bắc Thần bao che Lục Chước cũng là sự thật, Hứa tổng, cô đang trốn tránh cái gì?”
Minh Thù nghiêng đầu cười một cái, dường như trở thành một cô gái yêu kiều đơn thuần: “Có tâm với nghề vậy sao, sao không thấy các người đi khai quật lịch sử đen tối của bọn tham ô đi, phơi bày ánh sáng phục vụ vì nhân dân quần chúng, chứng minh sự chính nghĩa của các người đi?”
Paparazzi vì sao lại quan tâm đi đào bới đời tư của các ngôi sao như vậy? Ngoại trừ một vài người kỳ lạ, đa số đều là bởi vì nhanh chóng lấy được tiền bịt miệng từ trong tay của các minh tinh, đây mới là con đường chủ yếu bọn họ kiếm tiền.
Sức chiến đấu của tên phóng viên gầy gò kia rõ ràng mạnh hơn so với những phóng viên khác: “Hứa tổng như vậy là xuyên tạc sự thật, nếu như Lục Chước thật sự đâm bị thương người khác, chúng tôi cũng vì người bị hại mà đòi lại công bằng.”
“Vậy đi báo cảnh sát đi. Các người làm phóng viên cũng làm luôn cảnh sát à, cục cảnh sát trả tiền lương cho các người sao?”
Tên phóng viên gầy gò gây sự: “Cho nên Hứa tổng thừa nhận Lục Chước thực sự đâm bị thương người khác?”
Minh Thù bình tĩnh nở nụ cười thong dong: “Cho nên cậu thừa nhận cậu là cảnh sát rồi?”
Tên phóng viên gầy gò: “…”
Người bình thường bị hỏi như vậy sẽ luống cuống hoảng hốt, dễ dàng lỡ lời.
Vừa vặn lúc này có bảo vệ đi tới, bọn họ ở nơi này quá lâu rồi phía sau còn có người chờ vào.
Lục Chước lãnh giải thưởng nên chỗ ngồi ở phía trước cùng hàng với đạo diễn đoàn phim, chỗ ngồi của Minh Thù và Lục Chước bị tách ra, đúng lúc ngồi bên cạnh Hoắc Đình.
Hoắc Đình chẳng biết đã đi đâu, bên cạnh còn có chỗ ngồi của Hạ Liên.
Cô kiêu ngạo liếc mắt nhìn Minh Thù, trong ánh mắt còn có ý châm chọc giống như Minh Thù hiện tại đã phá sản.
Minh Thù cười khẽ với cô: “Hạ Liên, tôi còn chưa phá sản đừng vui mừng quá sớm.”
Minh Thù không đợi Hạ Liên nói tiếp, lại nói: “Coi như tôi có phá sản thì tôi vẫn là tiểu thư của Hứa thị.”
Sắc mặt Hạ Liên hơi vặn vẹo, đặt tay trên đùi nắm chặt váy lụa trắng.
Minh Thù dường như có thể nhìn thấy giá trị thù hận đang bay đến với mình, hai mắt đều sáng rực lấp lánh, cô như tỏa ra tia sáng ấm áp cả người tản ra một khí chất vừa ôn hòa vừa dịu dàng.
Đến đây đi, tiểu bảo bối, hận ta đi!
Chúng ta mới chính là tình yêu.
“Hứa Bắc!”
Hoắc Đình chẳng biết trở về lúc nào, liền ngồi vào giữa sắc mặt lạnh như băng ngăn cản Minh Thù và Hạ Liên giao lưu tình cảm.
Minh Thù rên một tiếng, tình địch tới.
***
(*) Họa vô đơn chí: Nhiều tai họa ập đến một lần.