Mục Trần lui lại, Liễu Thanh Vân nhanh nhẹn như gió, kích ảnh liên miên dung hòa vào gió, rồi lặng lẽ công kích khắp các yếu huyệt Mục Trần.
Công kích của Liễu Thanh Vân sắc bén tàn nhẫn, nhưng cũng có chút cẩu thả.
Mục Trần tập trung, cánh tay rung rung, Phệ Long Ma Thương cũng rít lên hoang dại, thương ảnh ngập tràn phía trước.
“Keng keng beng beng!”
Thương kích giao thoa chiến đấu, mỗi lần va chạm âm thanh lại vang lên chói tai, hoa lửa tóe ra như pháo bông sặc sỡ mà đầy hiểm nguy đáng sợ.
Mọi người dễ dàng nhìn ra, cả Mục Trần và Liễu Thanh Vân đều còn chưa dốc tận lực, nhưng công kích của họ, cao thủ Thần Phách nan cao thủ bị đánh trúng thì cũng nháy mắt để lại một lỗ.
Chỉ trong chốc lát mà thương kích đã giao đấu cả ngàn hiệp, tốc độ khiến người ta kinh nghi bất định.
Nhưng người ưu tú thì cau mày phát hiện, đối chiến càng kịch liệt, Mục Trần càng dần rơi vào hạ phong.
Chính xác thì chính là hung thương của hắn đang bị thần kích của Liễu Thanh Vân áp đảo.
Thình lình kích tỏa ánh sáng xanh lục, hình thành một cơn lốc khổng lồ như phong long gào thét hướng tới như muốn ăn thịt Mục Trần.
Mục Trần trừng mắt, Phệ Long Ma Thương cũng sáng rực huyết quang, hung sát khí bùng lên như biển máu quét ngang.
“Đùng!”
Công kích hung hãn va chạm, nhưng phong long nhanh chóng thắng thế, Mục Trần bị đánh bay đi xa.
Khán giả kinh ngạc, những người ủng hộ cổ vũ Mục Trần đều thất thần. Hạng 1 Mục Trần vậy mà chỉ giao đấu thời điểm đầu tiên đã bị Liễu Thanh Vân áp đảo.
– Liễu Thanh Vân mạnh như vậy?
Đệ tử Bắc Thương linh viện kinh nghi sảng hồn. Diệp Khinh Linh, Tô Linh Nhi, Vũ Hi cũng không tin vào mắt mình.
– Vũ khí của Mục Trần quá yếu.
Linh Khê thản nhiên nói.
Nhãn lực của nàng dĩ nhiên dễ dàng nhìn ra, cây kích trong tay Liễu Thanh Vân chắc chắn là chuẩn thần khí, còn Phệ Long Ma Thương chỉ là binh khí tuyệt phẩm.
Giao đấu cấp độ này, tăng phúc chiến lực của chuẩn thần khí đương nhiên ảnh hưởng rất lớn.
– Mục ca làm sao đây?
Duẩn Nhi lo lắng.
– Gấp cái gì? Trò hay lúc này mới bắt đầu.
Linh Khê mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Duẩn Nhi.
Trên chiến đài, Mục Trần nhìn lại Phệ Long Ma Thương đã nhạt rất nhiều hung khí, chiến đấu khi nãy đã khiến nó bị tổn hại.
Ngẩng lên, Liễu Thanh Vân khẽ nói:
– Xem ra trận đầu ta chiếm một chút thượng phong.
Liễu Thanh Vân ngay sau đó bay lên trời cao, linh lực mênh mông quét ra, hội tụ vào Phong Thần Kích.
“Ù ù”
Lốc xoáy hình thành dữ dội khắp nơi rồi quấn quanh thân hình Liễu Thanh Vân.
– Phong Thần Kích, Phong Long Thôn Thiên!
Phong Thần Kích rời khỏi tay, ánh sáng bích lục lóe lên hấp thu hết tất cả cuồng phong, rồi nhanh chóng phình to thành một con phong long khổng lồ.
Phong long như sinh vật thực thể, trên mình đầy những vảy rồng, gào thét dữ tợn.
Không những thế, nó còn toát ra long uy chân thật, có lẽ vì thanh Phong Thần Kích này khi luyện chế có dung hòa được tinh huyết long tộc.
– Đi!
Liễu Thanh Vân chỉ tay về phía Mục Trần.
“Gráoooo!”
Thanh long gầm rú, uốn lượn xoay vần, rồi lấy tốc độ cực cao hướng tới Mục Trần.
Cuồng bạo, hoang dại, lốc xoáy khiến cho không gian chiến đài như bị xé ra từng mảng.
Mọi người đều vì công kích của Liễu Thanh Vân mà kinh nghi chấn động. Vòng quyết chiến đây sao? Quả nhiên người thường không đủ tư cách tham gia…
Công kích bậc này Mục Trần tiếp được hay không?
Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về hắn.
Mục Trần vẫn bình tĩnh hít một hơi, sắc mặt lạnh lẽo.
– Chuẩn thần khí ư?
Hắn lẩm bẩm, tay kết ấn, ánh sáng màu đỏ tươi dâng lên hai mắt.
“Vù!”
Một tiếng gió như ác ma viễn cổ xuyên thời gian gào to. Mọi người nhìn thấy một cột hào quang đen ngòm từ đỉnh đầu Mục Trần bay vụt lên trời.
Nó là một cái trụ lớn. Mục Trần bước tới, hai tay ôm phía trước, lôi điện lóe sáng, gân xanh như vảy rồng lấp lánh.
– Ma thương không được, vậy thì nếm thử ma trụ xem nào, xem ngươi còn áp đảo được nữa hay thôi!
Ma trụ đầy hung sát khí ầm ầm nện xuống, còn hung hãn hơn Phệ Long Ma Thương rất nhiều lần.
Mọi người đều trợn mắt nhìn.
Hắc ma trụ hung hãn nện vào phong long đang gào thét!