Xét về mặt không gian, tất cả những thế giới bị dung hợp kia, và cả bản thân thế giới Huyền Không, đều bị vây trong một tầng không gian tương đối. Nếu nhìn trên phương diện tọa độ và phương vị, thì có thế giới cao hơn một chút, cũng có thế giới thấp hơn một chút, nhưng tất cả đều không thể vượt qua một phạm vi nhất định.
Còn thế giới Thần Võ thì lại khác hoàn toàn.
Xét theo tọa độ trục tung, có thể thấy tọa độ của thế giới Thần Võ vượt xa khỏi phạm vi tọa độ của mọi thế giới. Nếu so tọa độ của thế giới Thần Võ với tọa độ của các thế giới khác, thì tọa độ này có vẻ vô cùng kì lạ, giống như một sự tồn tại siêu nhiên.
Thế giới Thần Võ, hình như thuộc về một tầng thế giới khác.
Thảo nào…
Thảo nào các tu sĩ ở thế giới này không có cách nào đi tìm thế giới mới.
Nếu không phải đã biết tọa độ của thế giới Thần Võ, Cố Thanh Sơn có lẽ cũng không thể nào nghĩ ra một tọa độ kì dị như thế.
Các tu sĩ ở thế giới này cứ như là con cá dưới hồ sâu, cố gắng đi tìm lãnh địa mới. Nhưng bất kể những con cá ấy có tìm kiếm bằng cách nào, chúng vẫn sẽ phải ở lại vĩnh viễn dưới hồ nước, không thể tưởng tượng nổi những sự tồn tại kì vĩ như sông và biển.
Thời gian không còn nhiều, Cố Thanh Sơn tạm thời không có thời gian để nghĩ sâu hơn.
“Công tử, đây là túi trữ vật của Vương Hồng Đao.” Sơn Nữ cầm một cái túi trữ vật, nói: “Ta đã xem qua mọi thứ bên trong rồi, có vài loại bẫy rập nhưng đều đã bị ta tiêu hủy hết.”
“Làm tốt lắm.”
Cũng chỉ có Sơn Nữ mới không e ngại bất kì bẫy rập nào, giải quyết gọn ghẽ túi trữ vật của Vương Hồng Đao.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm thâm nhập vào túi trữ vật, trong đó có đủ loại vật dụng muôn màu rực rỡ, cần gì cũng có.
“Ngay cả khi thế giới này cằn cỗi như vậy, thì Vương Hồng Đao vẫn là một kẻ vô cùng giàu có.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Thì ra trên thế giới cạn kiệt này vẫn còn có vài người có thể hưởng thụ cuộc sống sung túc đến vậy.
Cố Thanh Sơn không chút do dự, bỏ toàn bộ những bảo vật này vào túi bảy màu.
Túi bảy màu là vật truyền lại của Bách Hoa tông, trước giờ Cố Thanh Sơn toàn là lấy đồ trong đó ra dùng, rốt cuộc lần này cũng có thể bù lại một phần lớn vật liệu trong đó.
Vương Hồng Đao là tu sĩ Huyền Linh cảnh, đồ của lão ta luôn là thứ tốt nhất.
Cố Thanh Sơn lo liệu xong mọi chuyện, lập tức lấy ra một đĩa bát quái từ trong túi trữ vật.
Đó là đĩa bát quái của Vương Hồng Đao, thoạt nhìn có vẻ nó đã gần như hoàn thành rồi.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm thâm nhập vào đĩa bát quái, khuôn mặt dần lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cái đĩa bát quái này…
Toàn bộ các bước luyện chế đều đã hoàn thành, đồng thời cũng không có bất kì sai sót nào cả, chỉ cần đưa vào hai tọa độ thế giới để xuyên qua nữa là xong.
Vương Hồng Đao thực sự đã đạt đến một trình độ luyện chế nhất định.
Cố Thanh Sơn liền đưa tọa độ của thế giới Thần Võ và thế giới Huyền Không vào. Làm xong hết mọi chuyện, hắn bỗng cất đĩa bát quái đi.
Hai thanh kiếm xuất hiện từ hư không, ở cạnh bên người hắn.
“Công tử?” Tĩnh Nhu thắc mắc.
“Trận pháp bảo vệ có dao động.” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng.
“Chuyện gì thế?”
“Tạm thời không biết, cần cẩn thận.”
Hắn vừa dứt lời, có tiếng vỗ tay chợt vang lên.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay này tới quá đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước.
Tất cả đồng thời biến sắc, bởi từ nãy đến giờ bọn họ vẫn không cảm giác được thứ gì đang tồn tại xung quanh.
Nhưng bây giờ, lại có kẻ vỗ tay ở ngay gần đó.
Tất cả đều quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động, thấy một con hồ ly trắng ngồi xổm cách đó không xa, giơ hai chân lên vỗ liên tục.
Con hồ ly trắng ấy là linh sủng của La Sát Nữ!
Cố Thanh Sơn bắt đầu căng thẳng, rõ ràng hắn đã dò xét trên địa phận toàn bộ đảo, cũng không hề thấy dấu vết của hồ ly trắng, hắn còn tưởng là nó đã quay về La Sát Phong.
Vương Hồng Đao chưa hề giết chết nó.
Lẽ nào lão ta cũng không phát hiện ra nó?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lập tức đề cao cảnh giác, cầm chặt Địa kiếm trong tay.
“Xem ra có chút hiểu lầm, mọi người không cần căng thẳng.” Hồ ly trắng cất tiếng, khí thế ngợp trời tỏa ra từ trên người nó.
Khí thế mạnh như vậy, khiến cho cả những trận pháp ở đây đều lung lay.
Đến Vương Hồng Đao cũng không thể làm được thế này.
“Cảnh giới trên Huyền Linh.” Tình Nhu lẩm bẩm.
Mọi người trao đổi ánh mắt rất nhanh.
Tình Nhu và Uyển Nhi không bắt quyết thi pháp, Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ cũng thu kiếm về.
Đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, bọn họ đương nhiên không thể thắng được.
Cố Thanh Sơn nhìn hồ ly trắng, chậm rãi nói: “Khách quý đến chơi, vậy mà ta lại không thể đón tiếp chu đáo, thật không phải.”
Hồ ly trắng bảo: “Ngươi không cần phải nghĩ cách đối phó với ta.”
Gương mặt nó nhìn như đang cười.
“Từ khi ngươi vào mật thất, nhìn thấy hồn phách của Thiên Sơn Dạ, ta đã bắt đầu theo dõi ngươi.” Hồ ly trắng nói.
“Hả? Tại sao vậy? Ta chỉ là một kiếm tu bình thường.” Cố Thanh Sơn không hiểu.
“Không, ngươi quá khiêm tốn rồi, những biểu hiện của ngươi khiến một kẻ như ta cũng phải bỏ đi thành kiến đối với tầng thế giới ngoài cùng, bởi vì ta đã chính mắt thấy ngươi giết Vương Hồng Đao và Thiên Sơn Dạ.” Hồ ly trắng thở dài, nói: “Ta phải thừa nhận, nếu ta là ngươi, có lẽ ta cũng không thể làm đến bước này.”