“Nữ vương bệ hạ, chúng ta tập trung sức mạnh của sáu nước là vì mảnh đất màu mỡ như nước Hoa Hạ, nhưng bây giờ chỉ là một quốc gia bé tẹo như Phù Tang cũng đủ khiến chúng ta sứt đầu mẻ trán, trận này còn đánh thế nào được?”
“Nước Hoa Hạ?”
Y Lệ Sa Bạch đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đi tới trước bản đồ…
“Ta biết rồi… ta biết rồi…”
“Nữ vương bệ hạ, người biết gì cơ?”
“Chúng ta chỉ quan tâm tấn công Phù Tang nhưng bỏ qua nước Hoa Hạ, chúng sở hữu đội thuyền rất hùng hậu”.
“Nhưng Phù Tang và nước Hoa Hạ trước nay là kẻ thù sống chết, đến cả kế hoạch tấn công Hoa Hạ, ban đầu cũng do nước Phù Tang đề ra đó thôi? Sao chúng lại đi đến mức độ này?”
Y Lệ Sa Bạch cười khẩy: “Hừ… trên thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích chung. Xem ra ta đã đánh giá thấp tên hoàng đế quèn của Hoa Hạ rồi, dám chơi một bàn cờ lớn thế này”.
“Vậy nữ vương bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Đúng vậy, thân vương Tô Đan đã gửi thư cầu viện rồi, chúng ta có nên chi viện không?”
Y Lệ Sa Bạch trầm ngâm trong thoáng chốc rồi nói: “Không… chúng ta không những không thể chi viện, mà còn phải rút hết nhân lực còn lại trở về”.
“Sao cơ?”
Đám đông trợn mắt há miệng, đánh trận đến hiện tại, số lượng thương vong là hơn vài chục vạn người, nhưng bản thân chưa giành được thứ gì. Bây giờ khó khăn lắm mới chiếm lĩnh được gần một nửa lãnh thổ Phù Tang, đột nhiên lại rút quân về?
“Nữ vương bệ hạ, người không đùa chứ?”
“Không, nhất định phải yêu cầu họ nhanh chóng rút quân trở về, hợp lực quét sạch tàn dư quân Phù Tang trong nước. Còn về nước Phù Tang, đánh hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa. Kẻ địch thực sự của chúng ta là nước Hoa Hạ”.