“Các anh em, lấy đồ ăn trước đã, đàn ông thì giết hết, phụ nữ thì dẫn về cho ta… Ha ha ha…”
“Gái đẹp nhiều quá đi… ôi…
“Đừng chạy mà… ha ha…”
Mà chuyện tương tự như thế này không ngừng xuất hiện tại các nước ở phương tây trong vòng nửa tháng nay, đám người Phù Tang kia sẽ không tấn công thành thị lớn mà chỉ chọn những thành trấn khá hẻo lánh để ra tay, đại quân không kịp chi viện, toàn bộ phương Tây bị khuấy động, chướng khí mịt mùng…
Mà những người Phù Tang này đã vượt qua nỗi sợ ban đầu, việc họ phải làm mỗi ngày là ăn uống, ngủ nghỉ, “hưởng dụng” gái đẹp… Hưởng dụng xong còn không quên tập trung lại với nhau, “ôn lại” tinh túy của lối đánh du kích…
“Địch tiến thì ta lùi, địch lùi thì ta tiến.
Địch mệt thì ta quấy, địch mạnh thì ta trốn.
Tránh mọi mũi nhọn, lấy nhu khắc cương.
Xẻ lẻ thành nhóm, thỏa sức điên cuồng”.
“Ôi chao… Chiến lược đánh du kích của người Hoa Hạ đúng là một báu vật, bây giờ đám Tây lông kia không có cách nào với chúng ta luôn”.
“Đúng đúng… chỉ là không biết, tại sao người Hoa Hạ dạy chúng ta chiến lược lợi hại thế này nhỉ?”
“Chắc là không muốn chúng ta bị tiêu diệt quá nhanh, đám người Hoa Hạ này cũng chẳng tốt đẹp gì đâu”.
“Ai cần biết chứ, sống ngày nào hay ngày ấy đi. Có thời gian ấy thì đi “hưởng” thêm em nữa đi, mấy em gái Tây Dương này, em nào cũng cao ráo, sướng thế cơ chứ…”
“Ha ha… thằng nhãi nhà ngươi ổn không đấy, có thỏa mãn được chúng nó không?”
“Thế thì ngươi không hiểu gì rồi, đàn ông phương Tây tuy cồng kềnh nhưng bất lực, chúng ta dù nhỏ con vẫn mạnh mẽ, đảm bảo chúng sẽ hài lòng… ha ha…”
Phương Tây, đế quốc Bất Liệt Điên.