– Hừ, phía phụ thân ta sẽ trình bày với người sau.
Dụi điếu xì gà dang dở vào tẩu, Trữ Cao thở ra một hơi rồi lên tiếng giải thích:
– Ngươi chỉ biết một mà không hiểu được Mộc gia có bao nhiêu lợi hại. Tứ đại gia tộc quân đội bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng kỳ thực bọn họ nắm trong tay binh quyền vô cùng to lớn. Vị đệ nhất thống soái của Yên quốc hiện tại là ai chắc ngươi cũng biết rồi chứ? Nếu như người này nhận được tin tức Ẩn Sát đang muốn ra tay với em trai của mình, liệu chúng ta có thuận lợi hoàn thành mưu đồ?
Nhắc đến vị đệ nhất danh tướng Yên quốc đương thời, giọng điệu của trưởng tử Trữ gia cũng phải trầm lại, thể hiện ra sự kiêng kỵ hết sức rõ ràng. Mà việc này cũng không có gì lạ cả, cho dù là gia chủ Trữ gia Trữ Phùng khi đối mặt với vị thần tướng của Mộc gia cũng phải vị nể ba phần. Đó là bản lĩnh của kẻ mạnh, uy thế của vị chiến thần của quân đội Yên quốc.
– Là thuộc hạ ngu muội, đa tạ lão đại chỉ điểm. Có điều nếu kinh động đến vị kia, liệu quân đội của Tấn quốc có đủ sức gây khó dễ?
Ngọc nương không phải kẻ ngốc, sau khi nghe đến chiến thần của Mộc gia, suy nghĩ của ả liền thay đổi ngay lập tức.
– Việc binh không phải chuyện đùa, binh lực Tấn quốc đông đảo hung hãn. Nếu chính diện đối cứng ta dám cam đoan Yên quốc sẽ rơi vào hạ phong. Do đó, một khi phát hiện Tấn quân có động tĩnh, nhất định quân đội sẽ phải có chuẩn bị. Quân pháp bất vị thân, mệnh nước luôn được đặt lên hàng đầu. Khi đó dù vị kia muốn chiếu cố thân nhân của mình ta e cũng không thể làm gì được haha.
Hưng phấn cười to, Trữ Cao nghĩ đến việc mình có thể lập đại công cho phụ thân xem thì tâm tình trở nên kích động dị thường. Hắn ta ra hiệu cho mỹ phụ rót cho mình một ly rượu rồi tiếp lời:
– Ngươi không hiểu được thiên tài nếu trưởng thành sẽ đáng sợ đến mức nào đâu. Vị đệ nhất thần tướng của Mộc gia kia chính là một ví dụ điển hình nhất. Nhiều năm qua, chúng ta vẫn âm thầm ra tay áp chế những mầm non của bọn chúng, không ngờ lần này lại nhảy ra một tên biến thái Mộc Bình. Cho nên dù phải mời đến sát thủ lợi hại nhất Ẩn Sát ta cũng phải bóp chết đối phương cho bằng được.
…………………………………….
Kết thúc một cơn bão nhỏ lại báo hiệu cho một cơn cuồng phong lớn hơn sắp ập đến. Trong khi đó Tiểu Hắc lại nhốt mình trong phòng luyện đan, không màn thế sự. Nỗ lực là thế, quyết tâm là thế, song đan dược tu chân chân chính làm sao mà dễ dàng luyện chế như phàm cấp được. Cách biệt một cấp độ chính là khoảng cách giữa trời và đất.
Một ngày sau khi bế quan luyện đan, một tiếng nổ to như lựu mìn công phá phát ra khiến cho cả Mộc gia phải hốt hoảng. Mộc Bình lo lắng Ẩn Sát lại tìm đến đánh lén gia tộc nên đã dẫn đầu cả một đội hộ vệ xông thẳng đến nơi phát ra âm thanh bạo tạc. Kết quả, sát thủ Ẩn Sát không thấy đâu, chỉ bắt gặp một tên tiểu tử cả người đen như than chui ra từ trong cái phòng đổ nát của mình. Hóa ra, đó chính là Tiểu Hắc, còn tiếng nổ kinh thiên kia là do lò luyện đan của nó bị tạc lô mà tạo ra.
– Sư đệ đừng lo, sư huynh sẽ cho người chế tạo một cái lò luyện đan mới cho đệ.
Nhẹ nhàng an ủi Tiểu Hắc một câu, Mộc Bình liền cho người nhanh chóng đi tìm một thợ rèn giỏi để hỗ trợ. Phải công nhận hiệu suất của Mộc gia cực cao, hai ngày sau một cái lò mới được đưa đến có vẻ chắc chắn hơn cái trước kia khá nhiều. Và kết quả lần này…lại là tạc lô.
“Đan lô do phàm nhân luyện chế chất lượng quá kém, hình dáng kích thướng đều không phù hợp, trận pháp gia hộ cũng không có. Phế phẩm cỡ này không thể chịu nổi năng lượng tỏa ra từ thảo dược cao cấp nên việc phát nổ là không thể tránh khỏi”
Tuy không phải luyện đan đại tông sư nhưng ánh mắt của Diệp Thanh Hàn vẫn rất lợi hại. Chỉ là một chuyện tạc lô đơn giản, lão nhìn liếc qua là đã biết rõ căn nguyên.
– Vây bây giờ con phải làm sao đây sư phụ?
Thở dài một hơi, Tiểu Hắc lắc đầu chán nản. Vốn nó rất có lòng tin vào lần luyện đan này, không ngờ chưa kịp luyện chế được nửa đường thì đan lô lại không chịu nổi. Trước đây, nó chỉ luyện chế phàm đan nên không hề chú ý đến vấn đề lô đỉnh. Bây giờ thì hay rồi, ở nơi này biết tìm đâu ra một cái đan lô luyện đan dược tu chân thứ thiệt đây.
“Hừ, ngươi không phải đã học qua luyện khí hay sao? Ta sẽ hướng dẫn ngươi rèn luyện ra một cái đan lô đơn giản phù hợp với tu vi của mình hiện tại. Sau này khi cảnh giới đột phá thì có thể tìm một cái khác tốt hơn.”
Đúng rồi, không có đường thì ta phá núi, không có đan lô thì ta tự luyện chế một cái mà xài. Thông suốt suy nghĩ, Tiểu Hắc xiết chặt bàn tay, ý chí kiên định là thứ mà nó chưa bao giờ thua kém bất kỳ kẻ nào. Kẻ có thể tiến lên phía trước trừ thiên phú ra cần phải có cái tâm của cường giả, cái tâm không biết sợ, không bị bất kỳ khó khăn gì có thể ngăn trở.
– Con hiểu rồi sư phụ.
Cảm nhận tinh thần đệ tử mình sục sôi trở lại, Diệp Thanh Hàn khẽ mỉm cười gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy a. Tiếp đến, lão ta liền truyền đến một số thông tin vào trong đại não của đệ tử mình. Vừa tiếp nhận xong, Tiểu Hắc chỉ muốn chửi tục một tiếng, niềm tin của nó lại lung lay dữ dội lần thứ hai trong phút chốc. Nó ngán ngẩm thốt lên:
– Sư phụ, nhiều tài nguyên kim loại quý hiếm vậy con biết thu thập ở nơi nào?
“Đây đã là bản thiết kế đan lô đơn giản nhất rồi, nếu không phải vì ngươi thì loại phế phẩm này ngày xưa có cho ta cũng thấy chướng mắt. Chẳng phải hai ngày nữa ngươi có kế hoạch tham gia tiểu hội đấu giá sao? Ta nghĩ ngươi có thể thử vận một phen xem sao?”
Nghe mấy lời có phần ngạo nghễ của sư phụ, Tiểu Hắc lại cảm thấy vô cùng bi thương. Ừ thì ngài là đại gia, bảo vật xài không hết dùng để ném chim ta cũng không hề ý kiến. Nhưng mà hiện giờ đệ tử của ngài nghèo đến một cái đỉnh lô ra hồn cũng không có, lão nhân gia ngài lại còn ở đó thổi da bò. Sư phụ như người còn có lương tâm không vậy?
Tất nhiên những lời này Tiểu Hắc chỉ dám giấu kín trong lòng, nếu nói ra chỉ sợ Diệp Thanh Hàn sẽ lập tức trục xuất tên nghịch đồ như nó ngay.
– Bọn người Ngũ Hợp Phái tụ họp tại Huyền Kinh cùng một lúc đều vì tham dự tiểu hội đấu giá lần này. Hắc hắc, xem ra Vạn Kim đấu giá hội thật sự có bảo vật đáng giá, rất đáng để chờ mong.
Nhắc đến hai từ bảo vật, hai mắt của Tiểu Hắc lại sáng lên như đèn pha ô tô. Có điều, khi nghĩ đến thân gia túng thiếu của mình thì tiểu tử này lại chau mày. Các đại môn phái kia nội tình sâu dày, tích lũy nhiều năm tháng, nhất định tài sản nhiều đến mức người thường có thể tưởng tượng nổi. Muốn đấu với họ nó chỉ có một cách duy nhất là phải dựa vào cái bắp đùi vàng Mộc gia mà thôi.
Nghĩ vậy, Tiểu Hắc liền trưng ra một khuôn mặt đê tiện hết chỗ nói. Tên nhóc này chỉnh sữa lại mái tóc, thay một bộ quần áo mới, khí vũ hiên ngang tiến về phía biệt viện của Mộc lão gia chủ.