Hạ Trì không cam tâm, cấp tốc đi tới chỗ bọn họ, dứt điểm kéo Bách Thời ra khỏi tư thế ôm đó.
“Làm cái quái gì vậy? Không thấy xấu hổ sao? Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà ôm cái gì, có điên không?” Hạ Trì cáu gắt bất mãn quát.
Mấy học sinh khác đi ngang qua cũng bị giọng của Hạ Trì làm cho giật mình, nhưng không ai dám nán lại nhiều chuyện, mắc công lại phải gánh chịu tai bay vạ gió.
Thấy Hạ Trì giữ chặt lấy bắp tay Bách Thời đếm hâm xanh nổi đầy tay, Trục Kha không nhịn mà lập tức kéo về: “Cậu đang làm Vĩnh Kiệt đau đấy.”
Hạ Trì một lần nữa kéo Bách Thời giành lại: “Không phải chuyện của cậu. Tôi làm đau người của tôi thì có liên quan gì đến kinh tế nhà cậu.”
“Người của cậu sao?” Trục Kha lại giành lấy Bách Thời, cười hừ với Hạ Trì: “Hỏi Vĩnh Kiệt xem, bây giờ cậu ấy là người của ai.” Trục Kha từ đầu đã biết Bách Thời muốn thân cận với mình là muốn chọc tức Bách Thời, nhưng vậy thì sao, dù gì đi nữa đối phương cũng là người yêu của y.
Không đợi Hạ Trì hỏi, Bách Thời nói ngay: “Tôi không còn là người của cậu nữa.”
“Gì?”
“Chúng ta chẳng phải ngay từ đầu đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, chỉ lợi dụng nhau thôi sao? Tôi với cậu không phải người yêu, cho dù tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, nhưng giữa chúng ta cũng chưa bao giờ là một cặp thật sự.”
“Rồi?” Hạ Trì mất kiên nhẫn.
“Tôi chán cậu rồi. Tôi phát chán với cái tính cách của cậu. Bây giờ người tôi yêu, là Trục Kha. Tôi đã trở thành người yêu của Trục Kha từ hôm qua rồi.”
Hạ Trì hít thở khó khăn, sự phẫn nộ đang dào dạt cuộn trào trong cơ thể: “Cậu dám phản kháng lại tôi sao? Cậu nghĩ cậu muốn chấm dứt là chấm dứt được ngay à?”
Trục Kha biết tính khí Hạ Trì điên loạn, lúc giận dữ khó có thể dùng lý trí phân biệt đúng sai. Sợ Hạ Trì lại làm tổn thương Bách Thời, Trục Kha kéo Bách Thời ra phía sau, bản thân thì bước lên một bước.
“Cậu tránh ra.” Hạ Trì nghiến răng nghiến lợi nói.
Trục Kha không tránh, đáp lại: “Cậu quên lời hứa rồi sao? Nếu như trái tim Bách Thời hướng về ai, người kia phải tự động bỏ cuộc. Chính Vĩnh Kiệt là người mở miệng muốn tôi trở thành người yêu của cậu ấy trước, tôi không hề có một tác động nào lên Vĩnh Kiệt cả, bao nhiêu đó cũng đủ hiểu là cậu thực sự muốn ở cạnh tôi.”
Bách Thời ở sau lưng Trục Kha vô thần theo dõi biểu cảm của Hạ Trì, cậu biết Hạ Trì đang căm phẫn đến nao lòng. Cậu biết, mình đã đi đúng hướng.
Hạ Trì căn chặt răng hàm, sau đó nói: “Tôi là người không giờ thích giữ lời hứa. Cậu chờ đi… ” Nhìn sang Bách Thời: “Kẻ nào dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”
Bách Thời biết Hạ Trì đang ám chỉ mình chứ không phải Trục Kha. Cậu nhìn vào đôi mắt của Hạ Trì lúc này, thực sự là không khác gì dã thú đang ôm một mối hận.
Tuy có chút bất an, nhưng cậu vẫn cảm thấy xứng đáng. Nỗi đau của hắn đang gánh chịu, tuy nhức nhối, nhưng làm sao có thể so sánh được với những gì mà cậu đã trải qua lúc đó – lúc Hạ Trì nhẫn tâm chà đạp cậu, khiến cậu muốn rời bỏ thế gian này.
Hạ Trì nói tiếp: “Nếu không muốn sống trong khốn khổ, vậy thì Vĩnh Kiệt cậu, mau chóng trốn cho kỹ vào.”
Dứt lời, Hạ Trì bỏ đi một mạch, không quay đầu nhìn lại.
Kể từ khi biết “Vĩnh Kiệt”, hắn đã trải qua rất nhiều cột mốc.
Ví dụ như…
Lần đầu biết tương tư nhớ nhung một người là gì.
Lần đầu dám vứt bỏ sĩ diện mà đi theo đuổi một người nam nhân.
Lần đầu muốn thay đổi để trở nên dịu dàng hơn trong mắt người kia.
Lần đầu muốn hạ cái tôi của mình xuống để nuông chiều người mình thích.
Lần đầu biết ghen tuông là gì.
Lần đầu đánh nhau với người bạn chí cốt của mình để giành giật một ai đó.
Nhưng đến tận cùng, hắn bị người đó phản bội, cục hận này, hắn sẽ mãi khắc ghi.