Ngay lúc này, giọng nói của Từ Từ Niên từ tai nghe bên tai đột nhiên vang lên, “Rau diếp cá của chúng tôi từ trước đến nay luôn cung không đủ cầu, bán cho ai cũng vậy. Từ thị là tập đoàn lớn, chúng tôi không trèo cao nổi, nên nếu Từ tiên sinh không muốn hợp tác, chúng tôi cũng không ép.”
Trần Quân sững sờ giây lát, lập tức hiểu ý của Từ Từ Niên, nhanh chóng lặp lại những gì cậu vừa nói, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ.
Lời này vừa dứt, giống như một cái tát thẳng vào mặt Từ Tân Niên, khiến hắn không thể tỏ ra cao thượng được nữa.
Cung không đủ cầu, ý là gì, quá rõ ràng rồi, nếu như giờ hắn còn không hợp tác với nông trại Thanh Nguyên, không đến mấy ngày nữa, một cây rau diếp cá cũng chẳng còn, tới lúc đó hắn lấy gì giao nộp cho Từ Kiến Quốc?
Trong lòng như có chảo lửa, khiến sắc mặt hắn méo xệch lại, lộ rõ những đường nét thiếu tự nhiên sau cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, trông đặc biệt đơ và vặn vẹo.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, gật đầu một cái, rồi quay trở lại phòng họp, “Từ thị chúng tôi luôn thích nâng đỡ mấy doanh nghiệp nhỏ, cho nên mới cố tình tìm đến đây để bàn bạc với quý nông trại, nể tình ông chủ các cậu có chuyện gấp, tôi cũng không truy cứu nữa, cụ thể ông chủ các cậu muốn nói chuyện như thế nào?”
Nghe xong lời này, Trần Quân không khỏi thầm chửi rủa trong lòng “thứ gì vậy nè”, rõ ràng là mình muốn cầu người ta, cmn lại còn ra vẻ tự cao tự đại, còn “Từ thị chúng tôi”, Từ gia có một cắc quan hệ nào với tên giết người như mày sao?
Trong lòng ra sức chửi rủa, nhưng vẻ mặt vẫn như Từ Từ Niên dặn dò, bật máy chiếu trong phòng họp lên, kết nối với giao diện trình phát media trong văn phòng tòa nhà khoa học kỹ thuật, sau đó mỉm cười nói, “Bởi vì ông chủ của chúng tôi vẫn còn đang trên xe. Cho nên chỉ có thể nói chuyện trực tuyến với ngài bằng giọng nói, ngài không phiền chứ?”
Đã đến mức này, dù trong lòng có bất mãn Từ Tân Niên cũng không còn cách nào khác, gật đầu xua tay đuổi trợ lý phía sau, nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen trước mặt, cảm thấy khá không vui.
Trần Quân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cung kính lui ra khỏi phòng họp, nhất thời trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Tân Niên.
Hắn không vui nhíu mày, không hiểu người được gọi là ông chủ này đang định giở trò gì, nhưng giờ hắn không quản được nhiều như vậy, mở miệng nói, “Ông chủ, ngài thần bí ghê, xin hỏi họ ngài là gì? Nói chuyện làm ăn với tôi không thể cứ giấu mặt vậy chứ?”
Ngồi trước máy tính, Từ Từ Niên vẫn đang ăn táo, nhìn sắc mặt đen kịt của Từ Tân Niên trên màn hình, cười khẩy một tiếng, nói qua micrô, “Từ tiên sinh, không dám không dám, tôi họ Trần, rất vui được gặp mặt ngài.”
Thanh âm của cậu truyền đến phòng họp, không thể phân biệt ra nam hay là nữ, phát ra tiếng sột soạt.
Cái này là do vừa rồi để Từ Tân Niên chờ, rảnh rỗi nên cậu cố ý tải một phần mềm thay đổi giọng nói về, còn máy chiếu và các thiết bị công nghệ cao như micro thu âm PC cũng do cậu mua về để mời các giáo sư, chuyên gia nông nghiệp đến giảng dạy đào tạo cho nhân viên, không nghĩ tới nó lại có tác dụng vào lúc này.
“Gặp mặt?” Từ Tân Niên khinh thường hừ nhẹ một tiếng, “Ngay cả người còn không thấy, gặp mặt cái gì? Ông chủ Trần, ngài đúng là cao giá, tôi chưa gặp ai thiếu thành ý như ngài.”
Từ Từ Niên cười nói, “Thật sự oan uổng quá, tôi quả thật đang ở nơi khác, không tiện gặp mặt ngài, nhưng tôi tin là sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội để gặp mặt nhau, ngài không cần phải vội.”
Câu này có thâm ý khác, hai anh anh em bọn họ sớm muộn gì cũng gặp nhau, có điều không phải là bây giờ, Từ Tân Niên không nghe ra ý tứ trong đó, liền chế nhạo nói, “Ông chủ Trần, chuyện này thì không cần, Từ gia bề bộn nhiều việc, tôi không có thời gian gặp gỡ mấy người nhàn rỗi, chúng ta nên vào thẳng chủ đề thì hơn. “
Vừa nói hắn vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ, có vẻ sốt ruột.
Từ Từ Niên nhấp một ngụm cà phê, dùng giọng mỉa mai nói, “Chà, rõ rồi, giờ Từ thị còn tự lo không xong, Từ tiên sinh bận cũng phải thôi.”
“Anh……Anh có ý gì?” Sắc mặt Từ Tân Niên lập tức thay đổi, “Rốt cuộc anh là ai?”
Từ Từ Niên cười nhẹ, trấn an nói: “Từ tiên sinh, cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ là một nông dân trong nông trại nhỏ, có thể có mục đích gì với tập đoàn Từ thị chứ? Chỉ là, theo như tôi biết, Từ thị chưa bao giờ xem qua dược liệu làm ăn, sao tự dưng lại mua nhiều rau diếp cá vậy? Với giờ lại đang xảy ra chuyện như thế, ngộ nhỡ các người kéo dài không trả tiền hàng thì tôi biết khóc tìm ai đây?”
“Việc này không liên quan gì đến anh. Chỉ cần anh bằng lòng bán, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay. Từ thị chỉ gặp có chút sóng gió, ít tiền hàng của anh còn không bỏ ra nổi sao.”
Từ Tân Niên nghe ra cậu chẳng qua chỉ là lo lắng Từ thị vỡ nợ, chứ không phải có mục đích nào khác, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.
“Mặc dù tôi không phải là người trong nghề, nhưng gần đây cũng tìm hiểu giá trên thị trường, loại phơi khô cũng chỉ có mười tệ trên một kg, loại tươi tôi có thể gấp đôi giá tiền cho anh, anh có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không được bán rau diếp cá tươi cho người khác nữa.”
Từ Tân Niên tự nhận cái giá mình đưa ra đã là rất hời rồi, vẻ mặt dương dương tự đắc, đáng tiếc người phía sau màn hình là Từ Từ Niên, sao cậu có thể dễ dàng tha cho hắn vậy được.
“Xin lỗi, nếu đây là giá khởi điểm mà cậu đưa ra, thì việc kinh doanh này không cần phải thương lượng nữa.”
Từ Từ Niên từ chối không chút do dự, khiến Từ Tân Niên sững sờ một lúc, sau đó nhíu mày không vui nói, “Ông chủ Trần, gấp đôi giá tiền mà anh vẫn chưa hài lòng? Với giá này, bất kể ở nông trại nào tôi cũng có thể mua được hàng tốt, vụ mua bán này tính thế nào anh cũng không chịu thiệt.”
Từ Từ Niên cười nhẹ thành tiếng, vang lên sàn sạt.
“Có chịu thiệt hay không cũng không phải do cậu nói, nếu cậu nghĩ với giá tiền này ở đâu cũng có thể mua được cây diếp cá, thì sao phải đợi lâu như vậy để tìm tôi? Không ngại để tôi đoán xem trong lòng cậu đang nghĩ gì, cậu nhất định đang nghĩ chẳng qua là một nông trại nhỏ, rách nát thua xa sự giàu có của tập đoàn Từ thị, nếu cậu không phải cầu cạnh người khác, thì còn lâu mới đến nơi này để nhìn sắc mặt tôi. Tôi nói đúng không, Từ tiên sinh?”
Suy nghĩ của Từ Tân Niên bị đâm thủng không chút nể nang, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không còn giữ được phong thái trước đó nữa, “Đúng vậy, anh nói không sai, chỉ là một nông trại rách nát, Từ thị bằng lòng hợp tác với anh đã là cho anh thể diện rồi, anh đừng có mà không biết điều.”
Từ Từ Niên bật cười, suýt chút nữa thì sặc cà phê, “Vậy được rồi, nếu Từ tiên sinh cảm thấy đến đây là hạ thấp địa vị của mình vậy xin cứ tự nhiên, tôi còn có việc, lần này nói đến đây thôi.”
Nói xong cậu lập tức muốn tắt máy, Từ Tân Niên tức giận sắc mặt tái nhợt, nhưng không còn cách nào khác, “Anh đây là đang thừa dịp cháy nhà hôi của!”
“Đúng, vậy thì sao? Từ tiên sinh, cậu cũng là dân kinh doanh, sẽ không không biết mua bán là chuyện của đôi bên, tôi thấy giá tiền không phù hợp, đương nhiên có quyền từ chối cậu. Cho dù cậu có là thiên vương lão tử, tôi không muốn bán cũng vô dụng.”
Câu này đánh thẳng vào mặt Từ Tân Niên, hắn nghẹn nửa ngày không nói được lời nào.
Từ khi hắn từ Hàn Quốc trở về, Từ Kiến Quốc nằm ở trên giường bệnh, ngày nào cũng lẩm bẩm “Triệu gia yến, Triệu gia yến”, mặc dù Từ gia không còn nấu được sáu món này nữa, nhưng vẫn biết nấu món ăn vị thuốc, mà việc kinh doanh đang hot đến mức ai cũng biết đến Quán ăn Triệu gia, là dựa vào độ nổi tiếng của món ăn thảo dược diếp cá, vì vậy Từ gia cũng muốn bắt chước theo cách này, mở sự kiện nếm thử miễn phí món ăn vị thuốc, thứ tất yếu như rau diếp cá dĩ nhiên không thể thiếu được.”
Nhưng loại rau này rất hiếm thấy ở phía Bắc, ngoại trừ nông trại Thanh Nguyên này ra không còn gia đình nào kinh doanh loại rau này nữa, nếu như bỏ gần tìm xa vào phương Nam mua hàng, lại không kịp cho sự kiện nếm thử cuối tuần, nói tóm lại, Từ gia đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất là hợp tác với Từ Từ Niên, không còn biện pháp nào khác cả.
Nghĩ tới đó, Từ Tân Niên cuối cùng cũng hít sâu một hơi, buộc phải hạ thấp tư thái xuống, “OK… Ông chủ Trần, còn lời gì anh cứ nói thẳng đi, rốt cuộc anh có điều kiện gì, phải thế nào mới chịu hợp tác?”
Từ Từ Niên đợi chính là những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tính toán.
Đặt ly cà phê trên tay xuống, cậu thản nhiên nói, “Rất đơn giản, gấp bốn giá tiền, cộng thêm 20% tiền nhân công, chi phí vận chuyển qua lại cũng do cậu tự chi trả.”
Từ Tân Niên thoáng sửng sốt, gấp bốn giá tiền nghĩa là tám mươi tệ một kg, nếu mua hơn mười nghìn kg*, cộng với tiền nhân công, tương đương hắn phải bỏ ra hơn 100.000!
*1kg TQ = 1/2kg VN
“Ông chủ Trần, anh có hơi đòi hỏi quá nhiều rồi thì phải?”
Từ Từ Niên cười một tiếng, giọng nói mang chút nghiền ngẫm phát ra từ phần mềm thay đổi giọng nói, “Từ thiếu gia, không nhiều chút nào. Tình hình của Từ thị bây giờ thế nào, cậu hiểu rõ hơn tôi, scandal ầm ĩ, ngay cả người ngoài như tôi cũng biết gần đây các cậu đã phải đóng liên tiếp mấy chi nhánh, cổ phiếu rớt thảm thương. Lúc này, cung cấp hàng cho các cậu, có biết tôi phải gánh bao nhiêu rủi ro không? Một thương nhân nhỏ như tôi không thể so sánh được với Từ gia các cậu, mấy trăm ngàn trong mắt tôi là rất nhiều. Nói khó nghe chút, ngộ nhỡ ngày mai các cậu phá sản, tôi đã ký thỏa thuận với cậu là không được cung cấp hàng cho người khác. Lẽ nào cùng các cậu uống gió Tây Bắc hả?”
“Hơn nữa, loại cậu muốn là những ngọn rau tươi nhất trên ruộng của tôi. Cắt bỏ một lần, mất cả tháng trời mới mọc ra mầm mới. Trong thời gian này, tôi không có hàng để bán. Tìm ai để đòi tiền ăn uống đây?”
Mặc dù giọng điệu của cậu rất thoải mái, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng từng lời từng chữ đều đâm thẳng vào cột sống của Từ gia, trong lời nói còn như đang mong Từ thị sớm bị phá sản, nhưng những gì cậu nói đều có lý, Từ Tân Niên không phát hiện ra lỗi nào, ngược lại còn bị cậu nói cho á khẩu.
Từ gia quả thực đang nguy khốn, vì muốn cá mắm lật mặt, căn bản đã lấy cả vốn ban đầu ra để tổ chức sự kiện nếm thử lần này, nếu không mua đúng nguyên liệu, mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển hết, Từ thị sẽ trở thành một cái khung xương không. Sau này hắn ta lấy gì để chi tiêu?
Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, tựa hồ như đang đấu tranh lần cuối.
Từ Từ Niên vẫn ung dung nhìn hắn qua ống kính, biết cá lớn sắp mắc câu, cậu âm thầm nhếch khóe miệng tiếp tục dẫn dắt, “Tôi biết cậu cảm thấy giá quá cao, nhưng tiền nào của nấy, tôi đảm bảo trên toàn thị trường miền Bắc cậu không tìm đâu ra được cây diếp cá chất lượng tốt hơn, nếu cậu không yên tâm thì có thể đến nông trại kiểm tra hàng trước, sau đó trả tiền sau.”
“Tôi là người thô kệch, lời nói ra có chút khó nghe, nhưng chỉ cần lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, sau này tự nhiên sẽ trở thành bạn bè. Giá cả còn không dễ thương lượng sao? Cậu bán cho tôi yên tâm, tôi kết giao bằng hữu với cậu, đôi bên cùng có lợi. Đến lúc đó tôi chỉ mong các cậu làm ăn phát đạt, ngày nào cũng mua cây diếp cá của tôi.”
Lời nói của cậu rất có sức kích động, gần như nói rõ hết suy nghĩ trong lòng Từ Tân Niên.
Nếu như sự kiện nếm thử lần này thành công, Từ gia sẽ lấy lại được sức, sau này gia sản đến tay hắn sẽ nhiều hơn, thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù, đạo lý này hắn hiểu, nếu thông qua sự kiện ăn thử lần này có thể khiến món ăn thảo dược diếp cá trở thành món ăn độc nhất của Từ gia, sau này vẫn còn phải giao thiệp với ông chủ Trần, khi mua hàng mình cũng sẽ có ưu thế hơn so với các quán ăn khác.
Dùng số tiền nhỏ trước mắt đổi lấy những lợi ích lâu dài hơn trong tương lai, đối với hắn mà nói là trăm lợi mà không một hại.
Nghĩ thông suốt chỗ này, Từ Tân Niên cuối cùng cũng thả lỏng người, trên mặt lộ ra nụ cười, “Ông chủ Trần là một người cẩn thận, nếu đã vậy, tôi cũng coi như bỏ tiền ra kết bạn, ngày kia tôi muốn có hàng, được không?”
Cá lớn đã mắc câu, Từ Từ Niên nhướng mày, lộ ra nụ cười đắc ý mà châm chọc, “Đương nhiên, Từ tiên sinh quả nhiên thẳng thắn, chúng ta… hợp tác vui vẻ.”
Đạt được thỏa thuận, cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Quân dựa theo căn dặn của Từ Từ Niên lấy hợp đồng vào phòng họp.
Xuyên qua camera, Từ Từ Niên quan sát thấy Từ Tân Niên ký tên xuống, giấy trắng mực đen, đồng thời đóng con dấu chính thức của Tập đoàn Từ thị.
Một búa gõ xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm, do uống quá nhiều cà phê dạ dày lại bắt đầu cồn cào, vươn vai đứng dậy, cánh cửa sau lưng bị Trần Quân đẩy ra.
“Xong chuyện rồi à?”
Trần Quân gật đầu, bước tới đặt bản hợp đồng và tấm séc hơn 100.000 tệ trước mặt Từ Từ Niên, gương mặt lộ vẻ không vui, do dự một lúc mới lên tiếng, “Từ đại ca, em không hiểu. “
Từ Từ Niên cầm tờ chi phiếu nhìn lướt qua, thuận tay đặt lên bàn, “Sao vậy?”
“Từ Tân Niên kia hại anh ra nông nỗi này, sao anh còn muốn bán hàng cho hắn ta? Em tưởng anh nói chuyện với hắn ta, là muốn mắng cho hắn ta một trận, để hắn ta biết khó mà lui, đừng mơ tưởng mua được rau diếp cá nhà chúng ta. Nhưng anh không những ký hợp đồng với hắn ta, mà còn lấy tất cả ngọn rau diếp cá non trên ruộng của chúng ta cho hắn ta làm món ăn. Chuyện này có khác gì nuôi tham vọng của người khác, hủy hoại uy tín của chính mình*? Chỉ vì mấy trăm ngàn tệ, ngay cả ân oán cũng bỏ xuống được sao?”
*Như câu nói, nó có nghĩa là mù quáng góp phần tạo đà cho người khác trong khi coi thường sức mạnh của chính mình.
Hắn nói tràn đầy phẫn nộ, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, Từ Từ Niên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đặc biệt đáng yêu, vươn tay nhéo mặt hắn, “Được rồi, em bao tuổi rồi, người ta đã gọi là giám đốc Trần, sao cứ giống như một đứa trẻ con thế?”
“Em không phải trẻ con!” Trần Quân tức giận đẩy tay cậu ra, “Tốn sức nửa ngày, vẫn bán hàng cho hắn ta, Từ Từ Niên, tôi coi thường anh! Vì tiền bán đứng…..bán đứng tình cảm, tôi, tôi sẽ không làm việc với anh nữa!”
Hắn càng nói càng kích động, hoàn toàn chọc cười Từ Từ Niên, ôm bả vai hắn cười ngặt nghẽo, thậm chí quên cả cảm giác nhộn nhạo trong bụng.
“Em nghe anh nói được không?”
“…….Khỏi cần nói dễ nghe.”
“Này, tiểu Quân, em có còn xem anh là đại ca của em nữa không?”
“Tôi không có người đại ca nào hèn nhát như anh!”
“Ơ hay, em muốn tạo phản à.” Từ Từ Niên phì cười, lấy một trăm tệ từ trong túi ra nhét vào tay hắn, “Đừng vội cãi lộn với anh, đi ra quán trước cổng làng mua hai mươi túi muối lại đây rồi hẵng nói.”
“Không cần tiền thối của anh, anh muốn mua thì tự mình đi mà mua.” Trần Quân hét lên, sửng sốt một lát, đầu óc bỗng chốc ngưng hoạt động, “Chờ một chút, anh mua nhiều muối như vậy để làm gì?”
“Không mắng anh nữa à? Nhóc con, cho em không nghe lời này.”
Từ Từ Niên duỗi chân đá mông hắn, ngồi trên ghế cầm quả táo cuối cùng cho vào miệng cắn rắc một miếng, chua chua đặc biệt ngon, không nhịn được cắn thêm một miếng nữa.
“Ai nha, đau, đừng đánh đừng đánh, hai mươi túi muối ăn một năm cũng không hết.” Trần Quân mơ hồ, không còn thời gian để lớn tiếng với Từ Từ Niên nữa, mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Ai nói là anh ăn, anh để cho Từ gia ăn.”
Từ Từ Niên cười nháy mắt với hắn, chỉ tay xuống lầu nói, “Em nhìn thấy hồ nước cạn ở cửa không? Đem tất cả rau diếp cá bảo quản trong kho ra ngâm nước, rồi đi mua hai mươi túi muối đổ vào.”
Trần Quân nhất thời vẫn chưa hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên, “Từ đại ca, ý của anh là…?”
Từ Từ Niên gật đầu, gõ đầu hắn, “Không sai, đúng là như em nghĩ. Biết rồi còn không mau đi nhanh lên.”
“Hả, được! Em đi mua ngay đây! Chiêu này tuyệt quá! Từ đại ca, nhọc anh nghĩ ra rồi!” Trần Quân tỉnh ngộ, vui mừng như điên, cầm một trăm tệ chạy ra khỏi phòng.
Từ Từ Niên cười lắc đầu, nhìn chằm chằm tờ chi phiếu hơn một trăm ngàn tệ trong tay, tâm tình khá tốt.
Lần này hắn không chỉ muốn ép khô Từ Tân Niên, mà còn muốn Từ gia sụp đổ hoàn toàn. Nếu Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên đều mong chờ sự kiện nếm thử món ăn vị thuốc lần này để cá muối lật mặt, vậy cậu phải chuẩn bị cho hai người họ một phần đại lễ, quấy bọn họ đến long trời lở đất!
Nhưng, phần đại lễ này rốt cuộc là gì?
Suỵt……..Phật viết không thể nói, lúc ngã sẽ tự hiểu.