Bắc hướng nam sơn tiếu vọng phu.
Đế đính nghĩa trường thiên địa tịnh,
Xướng tuỳ thanh động hải sơn thu.
Vãng lai hoặc vấn cừ tôn tử,
Thạch tại sơn đầu nhân tại chu.”
[Dịch nghĩa:Nhà cửa vợ chồng yên bình dựng nơi góc biển
Thong dong năm tháng chỉ chơi không
Từ Đông ngoái về núi Tây, gọi yêu vợ
Từ Bắc hướng xuống núi Nam, giả bộ ngóng chồng
Cái nghĩa gắn bó lâu như trời đất dựng lên
Tiếng ca hát trải từ khi biển núi hình thành
Du khách qua lại hỏi trẻ con (về đá Phu Phụ)
Đá thì ở trên núi còn người thì ở dưới thuyền.]
“Thơ hay! Thơ thật hay!”
Trương Mặc Sênh vỗ tay, tán thưởng một câu. Trần Dũng Nguyên Phương vốn theo nghiệp binh, ít đọc chữ nghĩa, song cũng thấy rất dễ nghe, lại vui tươi tinh nghịch, giống như viết lại một cái kết khác có hậu hơn cho đôi vợ chồng đá. Hồng Đô là mừng rỡ hơn cả, cất tiếng cười giòn tan, hoàn toàn không phù hợp với cái dáng vẻ tròn lông lốc.
Nguyễn Đông Thanh cười.
Khi gã còn làm nghiên cứu, có ông anh bên đại học xã hội nhân văn biết Nguyễn Đông Thanh khoái thơ trung đại, bèn đưa cho quyển Hương Đình Cổ Nguyệt thi tập, trong đó có một bài này vịnh Hòn Trống Mái.
Lúc mới tìm thấy, Nguyễn Đông Thanh cũng rất kinh ngạc, phản ứng cũng chẳng yếu hơn so với mấy người Trương Mặc Sênh, Hồng Đô lúc này.
Đương nhiên, không phải do thơ hay. Dù sao ở thời điểm gã sống, tên của Hồ Xuân Hương sớm đã vang dội lắm rồi, nên có hay cách mấy hắn cũng chỉ cho là chuyện đương nhiên.
Khiến Đông Thanh thấy vừa ngạc nhiên vừa tiếc rẻ là trong thơ chữ Hán của Hồ Xuân Hương, gã còn thấy những khía cạnh rất khác, rất phức tạp của bà. Vị Hồng Hà nữ sĩ này không chỉ có cái ngổ ngáo, có cái “nửa tục nửa thanh”.
“Chỉ trách ông Xuân Diệu phong cụ làm bà chúa thơ Nôm, trong chương trình phổ thông lại không ai dạy thơ chữ Hán của cụ.”
oOo
Năm người vái tượng của vợ chồng trang chủ đời đầu, sau đó tiếp tục lên núi Ngũ Vị làm chính sự.
Nơi đây tùng bách mọc thành rừng, cây cao bóng cả, phủ bóng râm che kín cả con đường trải đá xanh. Xa xa trên sườn núi lấp ló những dãy nhà quét vôi trắng phau. Nguyễn Đông Thanh phóng mắt, chỉ thấy nơi đây đâu đâu cũng là lầu vàng gác ngọc, cho dù là một trạm gác trông cũng khí phách hơn mấy căn nhà đơn sơ trong Lão Thụ cổ viện nhiều.
So với Mỹ Vị sơn trang này, ngôi nhà của Nguyễn Đông Thanh quả thực trông như cái ổ chó.
“Đây là thế giới của người có tiền sao?”
Gã vừa cảm khái, vừa lắc đầu.
Về phần tại sao trên núi lại đặt tháp canh, trạm gác, Nguyễn Đông Thanh có thể hiểu được. Dù sao, mới nãy Trương Mặc Sênh vừa kể chuyện Ngũ Vị sơn trang bị lão tổ nhà người ta xông đến muốn quật mồ tổ cướp địa hỏa xong.
Bấy giờ, ở trạm canh gác phía trước bỗng nhiên có mấy chục bóng người người phóng lên trời, quắc mắt nhìn về phía bọn họ.
“Khách nhân là ai? Từ đâu mà tới? Vì sao lại đến sơn trang?”
Nguyễn Đông Thanh thấy mấy người này trong mắt toàn là địch ý, hung hãn dọa người, ngữ khí cũng chẳng có chút khách sáo nào, mày khẽ nhíu lại, thầm hô không ổn.
Không phải hắn sợ mấy người này, dù sao có Hồng Đô bảo kê.
Lại càng không phải Nguyễn Đông Thanh hiện giờ cậy mình đã có chống lưng mà ác tâm bành trướng. Gã chẳng để bụng, cũng không chấp nhặt chuyện mấy tên lính gác vô lễ, khinh khi mình.
Cái khiến Đông Thanh bận tâm là thái độ đuổi khách của bọn lính gác.
Gã mơ hồ cảm nhận được hình như mình nhè đúng lúc Mỹ Vị sơn trang đang có nội đấu, chia bè kết phát, tranh quyền đoạt lợi mà lên bái phỏng.
“Sao? Các ngươi làm chó của con mụ họ Tiêu kia quen rồi, không nhận người thiếu trang chủ này nữa à?”
Trương Mặc Sênh lườm mấy người này một cái, lạnh giọng quát.
Đám người Đông Thanh trợn mắt, kinh ngạc nhìn cậu nhóc nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi này.
Thiếu trang chủ Mỹ Vị sơn trang?
Khó trách đám người ở Tửu Hậu thành khách sáo với bọn họ như thế.
Đám lính canh cười vang:
“Ra là thiếu trang chủ. Thất kính. Thất kính. Dám hỏi thiếu trang chủ không phải đến Phần Thiên Cốc học thuật khống hỏa hay sao? Tại sao lại ra về sớm như thế?”
“A. Quên mất. Nửa năm trước Phần Thiên Cốc đã có trưởng lão đánh tiếng rằng thiếu trang chủ đây mồm miệng khó chiều, mới được ba ngày đã rời khỏi Phần Thiên Cốc đi bụi.”
“Ài. Thiếu trang chủ ngài nói xem… dù sao ngài cũng là bộ mặt của sơn trang. Hành xử như thế, khác nào bôi tro trát trấu vào mặt các trưởng bối cơ chứ.”
Cả đám cười hô hố với nhau.
Cười nhạo chán, một tên mới phất tay, phẩy mấy vái về phía Trương Mặc Sênh, động tác giống hệt như đuổi ruồi:
“Thôi. Thiếu trang chủ nghe lão ca đây khuyên một lời thật lòng, vẫn nên quay lại Phần Thiên Cốc học tập đi. Sau này về lại sơn trang, có lẽ cũng đượcc cái chân tạp dịch trong bếp.”
Trương Mặc Sênh thở dài, không thèm quan tâm đến chúng mà nhìn sang chỗ Đông Thanh, nói:
“Tiên sinh, xin thứ lỗi. Tiểu tử ra ngoài lang bạt quá lâu, chó ở nhà không được dạy bảo tử tế, làm chúng sủa inh ỏi như lũ dại, ảnh hưởng đến tâm tình của tiên sinh.”
Vừa dứt lời, lập tức Đông Thanh cảm nhận thấy hàng chục ánh nhìn đầy soi mói và thăm dò.
Ngoài đám lính ra thì còn ai vào đây được nữa?
Một trong số mấy tên canh cổng bĩu môi, nói:
“Còn tiên sinh? Chẳng phải một tên người phàm hay sao?”
“Xem ra vị thiếu trang chủ này của chúng ta ra ngoài xã hội, bị đánh cho váng đầu, thành kẻ ngớ ngẩn rồi. Bằng không sao lại nhận một tên phàm nhân là tiên sinh?”
“Sao có thể nói thế? Thiếu chủ đây là bẩm sinh và khổ luyện kết hợp, thiếu một cái cũng không được.”
Dứt lời, cả đám lại cùng nhau cười khả ố.