“Mua khi nào?”
Đàm Yến Tây dĩ nhiên đã đọc được thứ cần, lấy ra một cái, dùng răng xé bao theo rãnh răng cưa, cuối cùng cũng trả lời cô: “Trước dùng với em còn thừa lại.”
Trong phút chốc, mặt Chu Di nóng bừng lên, cô vốn đã cho rằng trên đời này không còn có lời nào, chuyện gì có thể làm cho mình xấu hổ.
…
Mà dĩ nhiên, cô đã tự đánh giá cao bản thân, lại càng xem thường Đàm Yến Tây… Thật vậy, cô dĩ nhiên rõ ràng trong việc hưởng thụ tình dục, Đàm Yến Tây luôn có một mức độ “hạ lưu” nhất định, nhưng trình độ hiện tại rõ ràng đã vượt xa so với quá khứ. Cô thậm chí còn cảm thấy, anh đang cố ý nói những lời này là để trả đũa cô, cũng thử xem những lời này có ảnh hưởng như thế nào đến tâm tình cô, hay với phản ứng thân thể của cô.
Anh nở nụ cười trầm thấp hỏi cô: “Nghĩ đến anh chưa?”
“Không phải sớm đã nói với anh rồi sao…” Hơi thở cô trở nên mỏng manh.
Rõ ràng là chơi chữ, mà cạm bẫy chính là ở đây: “Anh biết, ý anh là, em nghĩ như thế nào?”
Là trong lòng nghĩ đến, hay là… nơi này nghĩ đến…
Chu Di phát điên mất rồi.
Cô chỉ có thể trốn tránh bằng cách lấy gối che đầu, dù không thể bắt anh im miệng, nhưng ít ra cũng có thể che giấu đi biểu cảm lúc này của bản thân.
Nhưng mà, tên Đàm Yến Tây này, hiện tại lại như đuổi giặc cùng đường, gỡ gối từ trong tay cô, vứt đi, ép cô phải nhìn anh.
Anh cúi đầu, nở nụ cười phóng túng, những lời nói vô liêm sỉ cứ thế rót vào tai cô.
Cảm giác muốn chết đi này, cô chỉ có thể chịu đựng.
—
Lần đầu tiên cũng không kéo được bao lâu, như thể nhịn đói lâu ngày, lại được cho ăn sơn hào hải vị, cả quá trình cũng chỉ là sự điên cuồng cắn nuốt, ngấu nghiến để lấp đầy bụng.
Sau khi kết thúc, Đàm Yến Tây ôm cô vào phòng tắm, nhưng hóa ra đêm dài đằng đẵng lại mới chỉ bắt đầu. Một trải nghiệm trọn vẹn, từ khúc dạo đầu cho đến “encore”*, rồi vô lực rơi xuống. Hơi nóng lan tỏa, như tầng tầng lớp lớp sương mù buổi sớm mai. Vì đang trong bồn tắm, cảm nhận của cô lại càng chân thực, tựa như trải qua khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết đuối, khi thân thể chìm dần xuống đáy biển xanh thẳm.
Cuối cùng, Chu Di nằm trong bồn tắm, tựa đầu vào thành, cố gắng tìm lại sức lực cho đôi chân mình, nhưng vô ích.
*Encore: tiếng pháp: thêm lần nữa. Trong các buổi biểu diễn nhạc hội, khi tiết mục cuối cùng được đẩy đến cao trào, trên màn hình sẽ hiện lên thông báo phần biểu diễn sắp kết thúc, khán giả sẽ vỗ tay theo nhịp, miệng hô “Encore”, để yêu cầu ban nhạc/ nghệ sĩ tiếp tục biểu diễn thêm một tiết mục nữa.
Đàm Yến Tây đứng dậy bước ra ngoài, lấy khăn tắm và áo choàng. Sau khi mặc vào, ánh đèn vụt qua, là anh mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Một lúc sau, Đàm Yến Tây trở lại, cầm một chiếc khăn sạch sẽ và một chiếc áo ngủ bằng lụa màu hồng.
Cô rất quen thuộc, vì đã từng mặc qua.
Đàm Yến Tây đặt tất cả lên trên kệ, đi đến sát bên, khoanh tay, cười nhìn cô.
Chu Di trừng mắt nhìn anh.
Đàm Yến Tây lại cười ra tiếng, nhưng cuối cùng cũng chìa tay về phía cô.
Chu Di cầm lấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh, mượn lực mà đứng dậy.
Chu Di mặc áo ngủ vào, sấy tóc khô đến bảy phần, rồi đi chân không ra ngoài, tìm cho mình đôi dép.
Đàm Yến Tây không ở trong phòng ngủ mà lại ở trong bếp, miệng ngậm thuốc lá, tay đang lấy chai nước suối từ trong tủ lạnh ra.
Mà áo khoác, áo len, thắt lưng… tán loạn trên sàn, anh cũng làm như không nhìn thấy, cũng chẳng thèm nhặt lên. Cũng không biết có phải là cố ý, muốn giữ lại bằng chứng vật chứng, chọc cho cô ngượng ngùng.
Chu Di lại nghiêm túc nghiêng về giả thiết này.
Cô đi đến huyền quan tìm dép mang vào, rồi đi về phía Đàm Yến Tây, đưa tay muốn chai nước suối trong tay anh.
Cô vừa uống nước vừa đi lại loanh quanh trong căn hộ.
Nơi này tựa như không có bất kỳ thay đổi nào, tất cả đồ dùng trong nhà đều như lúc cô đến hơn một năm về trước.
Cuối cùng, cô dừng bước ở sân thượng, mở to hai mắt nhìn một lúc, rồi ngồi xổm xuống: Đàm Yến Tây, sàn chỗ này bị bong lên rồi.”
“Biết rồi. Nhưng chờ em nhắc.”
Chu Di cười, bả vai khẽ run, “Biết còn không thay.”
Đàm Yến Tây nhìn cô một cái, biếng nhác khịt một tiếng cười qua lỗ mũi, rồi đi đến ngồi xuống salon trong phòng khách, tựa vai vào lưng ghế, hút vài hơi thuốc.
Chu Di đứng dậy, đi đến bên người anh.
Vừa định ngồi xuống, đã bị anh kéo một cái, thụt lùi hai bước, khuỵu gối, ngã vào lòng anh.
Làn tóc cô bay tán loạn, làn hương nhẹ nhàng, mang theo chút hơi ẩm tỏa ra trong không khí, một tay Đàm Yến Tây đưa điếu thuốc tránh ra xa, tay còn lại bắt lấy lọn tóc cô, vấn vít giữa những ngón tay.
Chu Di nói: “Hình như em đói.”
“Đặt đồ giao về?”
“Ăn khuya bị mập, thôi, quên đi vậy.”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, ôm cô, hơi nghiêng người dập tắt đầu thuốc vào trong gạt tàn, “Mập sao? Khi nãy anh sờ thấy em còn gầy hơn so với trước kia mà. Nhất là chỗ này này…”
Bàn tay Chu Di đánh một tiếng “chát” vào mu bàn tay anh, trừng mắt cảnh cáo.
Trước đây, Chu Di tuyệt đối sẽ không có những hành vi như “trừng mắt” với anh, tựa như quy tắc làm việc của cô: đã là “thú cưng” thì chỉ cần chấp nhận và thuận theo, không nên có bất kỳ thái độ nào khác.
Giờ đây anh mới biết mình đã bỏ lỡ thứ gì, rốt cuộc, một năm ở cạnh nhau cũng không đủ để anh có thể thực sự hiểu rõ về Chu Di.
Chu Di thực sự sẽ nũng nịu, sẽ sừng sỏ trừng mắt, sẽ cùng anh thảo luận những chuyện vặt vãnh thường ngày như ăn khuya có bị mập không.
Người trước mặt anh như đang bổ khuyết cho hình ảnh của người trong trí nhớ của anh, lại càng thêm sinh động, ngát hương, khiến anh biết cái gì gọi là “ăn quen bén mùi”.
Cũng không nói gì nhiều, cũng không bao lâu sau, Chu Di lại cảm thấy nơi nào đó trên người Đàm Yến Tây lại có phản ứng nổi lên.
Tư thế hiện tại lại cũng không quá thích hợp.
Vì vậy, Chu Di đang cảm thấy vui mừng vì đang chiếm được thế chủ động.
Cô nhìn Đàm Yến Tây rồi xoay đầu đi, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, chỉ là, hơi thở đã bắt đầu rối loạn.
Nhưng, vào lúc này, cô lại cố tình dừng tay, sau đó hỏi: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“… Hỏi đi.”
Chu Di: “Anh trả lời là “có” cũng không thành vấn đề, dù sao chuyện này với anh cũng là đương nhiên.”
Chu Di cười, tiến sát lại bên tai anh, thấp giọng hỏi, hơn một năm rồi, Đàm tổng không đi tìm người khác sao?
Đã là “đương kim bạn gái”, dĩ nhiên có đủ tư cách để hỏi chuyện này.
Đàm Yến Tây thực sự không biết trả lời thế nào, vẫn cứ như anh từ trước đến nay, đều không bao giờ đi thẳng vào vấn đề: “Sao nữa? Biểu hiện vừa rồi em còn chưa biết đáp án à?”
Chu Di nằm trên bả vai anh, cười đến run rẩy.
“Còn nữa, sao lại với anh thì cũng là đương nhiên?”
