“Dương Khiêm… ngươi sao vậy?”
Giản Hằng lại muốn tiến lên, lại bị Dương Khiêm lần nữa đẩy lui.
“Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao? Ta bảo ngươi cút! Ngươi cách ta xa chút, sau này vĩnh viễn dều đừng có xuất hiện trước mặt ta!”
Giản Hằng không biết Dương Khiêm rốt cuộc phát điên cái gì, hắn lập tức cũng tức giận.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Ta chọc giận gì ngươi sao? Ngươi sao lại đối với ta như vậy?
Ta nói cho ngươi, ngươi ở bên ngoài bị chọc tức. Đừng có phát giận lên người ta!
Ta cũng sẽ tức giận!”
Giản Hằng còn đang khí thế bừng bừng nói những lời này.
Lại bỗng nghe thấy thanh âm Dương Khiêm vang lên.
“Lấy thân phận dược cổ vào vương phủ, câu dẫn Thụy vương. Câu dẫn không được, liền đi câu dẫn quản gia, sau đó là thị vệ… thậm chí ngay cả tiểu tư đều không bỏ qua! Sau đó nữa, mới là ta…”
Dương Khiêm càng nói, sắc mặt Giản Hằng càng trắng bệch.
Giản Hằng biết rồi sẽ có một ngày Dương Khiêm phát hiện ra.
Nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy…
Lúc ấy, Giản Hằng cũng không nghĩ đến Dương Khiêm biết rồi sẽ thế nào?
Dù sao biế thì biết thôi, cùng lắm thì lại đổi mục tiêu khác.
Hắn muốn bất quá là sống tốt ở phủ Xích Viêm.
Hắn không muốn rời khỏi Thụy vương phủ, lại trở về nhìn những người hắn nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy kia…
Vậy nên Giản Hằng rất nỗ lực sống.
Hắn bám lấy tất cả những mục tiêu mà hắn bám được.
Muốn có một ngày có thể một bước lên mây, không cần phải lặp lại những ác mộng trước đây nữa.
Nhưng mà bây giờ, hắn nghe thấy Dương Khiêm nói với mình như vậy, lại cảm thấy trái tim mình hình như bị hung hăng bóp chặt.
Sự chán ghét trong mắt Dương Khiêm, quả thực giống như một lưỡi dao sắc nhọn, hung hăng đục khoét trái tim hắn.
Hắn cố ý lừa Dương Khiêm, câu dẫn Dương Khiêm.
Vì cái gọi là vinh hoa phú quý, bịa ra đủ lời dối trá lộn xộn.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng.
Bản thân như vậy, cuối cùng sẽ gặp trắc trở trên người Dương Khiêm…
Hắn mặc dù luôn đùa giỡn với Dương Khiêm, nói muốn động phòng với hắn…
Nhưng mà hắn cũng thật sự thích Dương Khiêm a…
“Dương Khiêm, ngươi nghe ta nói, mặc dù ta quả thực đã làm những chuyện đó.
Nhưng ta lại không có cùng bọn hắn làm gì? Ta hiện tại là thực sự thích ngươi a!”
“Thích ta?”
Dương Khiêm căn bản không thể nào tin tưởng.
Một người câu dẫn hết tất cả người trong vương phủ.
Hiện tại hắn lại nói hắn thích mình?
Dương Khiêm vẫn còn nhớ những lời thảo luận của những thị vệ kia về Giản Hằng.
Bọn hắn nói, Giản Hằng ở trên giường phóng đãng cỡ nào! Còn nói, lần sau bọn hắn có thể vài người cùng chơi hắn!
Những lời đám người kia nói thực sự quá khó nghe.
Dương Khiêm khó mà tưởng tượng, Giản Hằng rốt cuộc còn từng làm những gì?
“Ta nghĩ ngươi thích bất quá là vinh hoa phú quý mà thôi! Cút đi, sau này cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta! Ta chê bẩn!”
Dương Khiêm vừa nói vừa đẩy Giản Hằng ra ngoài.
Sức lực của hắn rất lớn, trực tiếp đẩy Giản Hằng ngã ngồi xuống đất.
Cửa bị dóng mạnh.
Giản Hằng không muốn từ bỏ, hán liều mạng gõ cửa phòng Dương Khiêm, nước mắt dều đã chảy ra.
“Dương Khiêm, ngươi mở cửa ra cho ta, ta mới không đi. Ta cả đời đều dựa dẫm vào ngươi! Ta chính là thích ngươi!”
Giản Hằng dùng sức gõ cửa, nhưng mà lại không có một chút tác dụng.
Dương Khiêm chính là coi như không nghe thấy.
Giản Hằng gõ đến cuối cùng, tay đều gõ rách rồi, Dương Khiêm cũng không có mở cửa.
Trong tay Giản Hằng vẫn còn cầm tấm vải đỏ mà vừa nãy hắn phủ lên đầu.
Vừa nãy lúc hắn tìm thấy tấm vải đỏ này, dùng kéo cắt nó thành hình khăn đỏ phủ đầu.
Giản Hằng soi gương đồng, phủ nó lên đầu mình.
Thế mà ảo tưởng, có một ngày mình thật sự có thể gả cho Dương Khiêm.
Nhưng mà, hắn lại quên rằng bản thân rốt cuộc bẩn cỡ nào…
Giản Hằng đời này bị quá nhiều người nói bẩn.
Hắn trước giờ đều không để tâm.
Người ở tầng đáy, có thể sống được đã không dễ dàng gì rồi, bị mắng một câu bẩn thì làm sao?
Nhưng mà, đây là lần đầu hắn buồn như vậy.
Hắn một chút cũng không muốn Dương Khiêm nói hắn bẩn…
Nước mắt vẫn là không ngừng rơi xuống.
Giản Hằng gõ mệt rồi, ở bên cạnh tìm một nơi ngồi xuống.
Dù sao hắn không đi.
Giản Hằng biết Dương Khiêm người này miệng cứng tâm mềm, đến lúc đó mình lại quấn lấy hắn thêm chút nữa.
Hắn rồi sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng mà khiến Giản Hằng không ngờ tới là, đúng lúc này, bỗng xuất hiện mọt đôi tay trực tiếp từ phía sau lưng che lấy miệng hắn.
Căn bản không kịp phản ứng, Giản Hằng đã bị đánh ngất mang đi rồi.
Đợi đến lúc Giản Hằng tỉnh lại, cả người hắn đều đã bị dây thừng trói lại.
Trong miệng cũng đã bị miếng vải chặn lại.
Trước mặt hắn, Thẩm Vân Niệm nghênh ngang kiêu ngạo đi đến.
Chân dùng sức giẫm lên mặt hắn.
Thẩm Vân Niệm chỉ hận mình bắt đến không phải là Bạch Lạc.
Bất quá bắt tên lâu la này trước, để mình trút giận cũng tốt.
“Ngươi không phải lợi hại lắm sao? Còn không phải là rơi vào tay ta!”
Thẩm Vân Niệm vừa nói vừa lấy roi hung ác quất lên người Giản Hằng!
Lần trước nếu không phải tên ti tiện này tìm Xích Viêm qua. Xích Viêm sao có thể sẽ đối xử với nàng như bây giờ?
Nhìn gương mặt tràn ngập thống khổ của Giản Hằng, Thẩm Vân Niệm lại một chút cũng không bớt giận.
Nàng muốn không chỉ là thống khổ về thể xác.
Nàng còn muốn khiến hắn chịu giày vò về tinh thần.
“Ta nghe nói ngươi vốn là chạy trốn ra từ phủ Xích Phong. Xích Phong đến bây giờ vẫn còn đang truy sát ngươi.
Ngươi nói, ta đưa ngươi quay về, hắn sẽ đối với ngươi như thế nào?
Là giết chết ngươi, hay là tìm người luân phiên cưỡng hiếp ngươi?”
Xích Phong nhận nhất phản đồ, phản đồ trốn ra từ phủ hắn, không có một người nào là không có kết cục như vậy.
Nhìn ánh mắt cực kỳ sợ hãi của Giản Hằng.
Thẩm Vân Niệm cười lạnh, để thủ hạ đưa Giản Hằng đến chỗ Xích Phong.
Bất quá là một tên lâu la mà thôi, còn không đến mức phải bẩn tay nàng. Để Xích Phong giải quyết là được.
Thẩm Vân Niệm cười lạnh.
Bây giờ là Giản Hằng, tiếp theo sẽ là Bạch Lạc…
Còn ở một bên khác, Dương Khiêm cả người bực bội muốn mạng!
Giản Hằng vừa nãy vẫn luôn gõ cửa phòng hắn.
Trong miệng còn nói những lời kia.
Dương Khiêm căn bản không muốn nghe, nhưng mà Giản Hằng lại có thế nào cũng không chịu rời đi.
Sau đó gia hỏa kia gõ mệt rồi, còn đặc biệt nói với mình lát nữa tiếp tục.
Thậm chí còn hoang đường nói, tay hắn đều rách rồi, bây giờ đau muốn mạng!
Dương Khiêm biết, gia hỏa này nhõng nhẽo nhất.
Đừng nói tay hắn gõ rách rồi, cho dù trên ngón tay bị rách một chút, hắn cũng có thể gọi lớn gọi nhỏ hết nửa ngày.
Dương Khiêm thật hận mình vô dụng.
Đều bị người ta lợi dụng như vậy rồi, bây giờ cư nhiên còn lo lắng vết thương ở tay hắn có phải rất nghiêm trọng hay không?
Cửa vẫn là bị Dương Khiêm mở ra.
Hắn đang nghĩ, mình băng bó cho gia hỏa kia xong, liền bảo hắn mau cút.
Nhưng khiến Dương Khiêm không ngờ tới là, Giản Hằng lại không có ở ngoài cửa.
Ngoài cửa trống trơn, cái gì cũng không có.
Giản Hằng sớm đã đi rồi…
Dương Khiêm bỗng cảm thấy mình quá nực cười.
Sao ngay cả lời một tên lừa đảo cũng tin?
Sao hắn không đi…
Sao cả đời đều dựa dẫm vào mình…
Căn bản đều là lừa người.
Thấy mình nhất quyết không mở cửa, hắn liền lập tức đi rồi.
Gia hỏa này quả nhiên chỉ là một tên miệng đầy lời dối trá mà thôi.