Con ngươi đen láy của Minh Thiên quét qua người kia một cái, ” không rảnh, tí còn phải đi gặp ông già nữa.”
“Ài…mày nhát cái gì? Mày chạy ra ngoài rồi, thì ổng sao mà biết? Mà khoan nói đã hai năm nay, Vũ thiếu gia đi bộ đội, dáng mày cũng ngon phết, đã vậy lại thêm cái bản mặt đẹp zai kia của mày, đảm bảo mấy bé kia cứ dính lấy mày cho xem, sao đi không?” Người trên ghế lái nói một hơi.
Thanh âm Minh Thiên nhàn nhạt, ” ba tao tìm tao, tao cũng chả có cách nào từ chối, mày cũng biết mà.”
Người đàn ông trên ghế lái xì một tiếng, ” thật chán chết, ba mày lại bắt mày đi coi mắt hả, đại thiếu gia mày trước bị bắt nhập ngũ, giờ xuất ngũ thì lại bị bắt đi coi mắt, dạm hỏi…”
“Haizzz….thảm vãi..”
Minh Thiên không để ý tới người kia, anh liếc mắt nhìn xung quanh cảnh vật ở gần xe mình…Rồi lại kéo ánh mắt ra nhìn xa hơn. Lập tức hai chữ Sweet Happy đập vào mi mắt.
” Hạnh Phúc Ngọt Ngào.” Anh thuận miệng mà đọc nghĩa của nó.
Đi nghĩa vụ hai năm, thành phố này đã thay đổi rất nhiều. Không như trước kia nữa. Con đường lớn mới sửa này, cửa tiệm mới mở này.
Tất cả đều theo thời gian mà thay đổi.
Đèn xanh.
Chiếc BMW lại một lần nữa khởi động.
Minh Thiên bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ nhìn về phía trước… Loading…
….
Trở lại quán.
Cả ngày bận rộn, tới lúc đóng quán. Từ Lạc mới thở phào yên tâm.
Hôm nay tuy rằng ưu đãi nhiều cho khách hàng, nhưng được cái tiêu thụ nhiều, vẫn kiếm được không ít.
Từ Lạc khóa kĩ quầy, tổng kết với các nhân viên cửa hàng một chút tình huống buôn bán hôm nay, sau đó liền để họ ra về.
Hôm nay là đầu tiên khai trương, tình hình không tệ, tiếp tục duy trì, sau này hồi vốn kiếm lãi đều nằm trong tay cô. Đợi thêm vài ngày ổn định sẽ mở thêm dịch vụ takeaway. Sẽ lại có thêm một khoản thu nhập.
Thật tốt quá.
Cô mang theo nụ cười đầy mặt mở cửa xe để về. Lái xe về đến chung cư, vừa dừng xe lại. Đã phát hiện vị trí xe khác đã đỗ xe của Diệp Thành.
Tên tra chết tiệt này..Lại âm hồn không tan.
Từ Lạc nhíu mày, thẳng tắp đi lên lầu. Thang máy lên tới lầu, lại thấy rất nhiều nhân viên, đang bận rộn.
Là bận rộn ra vào chuyển đồ.
Diệp Thành mặc áo sơ mi xanh đen và quần tây, cổ áo hơi mở. Dáng người khỏe mạnh cao to, hơi dựa vào tường. Đầu ngón tay hắn kẹp mộ điếu con mèo, tàn thuốc sáng sáng tắt tắt. Khuôn mặt lãng tử cực kì tuấn tú kia lúc này không chút biểu tình, nhưng khi vừa nhìn lên thấy Từ Lạc, thì trong đôi đồng tử mới có một tia chập chờn.
Từ Lạc nhìn mấy nhân viên kia đều vận chuyển đồ bằng thang máy, nhìn đến mấy đồ gia dụng kia lại toàn hàng xa xỉ, tất cả đều để vào căn phòng cách vách phòng cô. Lập tức vẻ mặt là không vui nói, ” Anh thật sự đã mua phòng cách vách kia?”
Diệp Thành nhìn thấy Từ Lạc, tay chân cực nhanh mà dập tàn thuốc, sau đó gật gật đầu, ” anh đã nói với em rồi mà.”
Từ Lạc cắt ngang. ” Nhưng tôi lại không nghĩ, Diệp đại tổng tài lại thật sự dọn đến căn hộ bình dân này đấy. Anh không sợ sẽ tủi thân cái long thể tôn quý của anh.”
Diệp Thành khẽ cau mày, ” anh đã nói rồi, thứ hai đến thứ bảy, sau này anh đều sẽ ở. Hiểu??”
” Không liên quan gì tôi cả.” Từ Lạc trợn mắt hung dữ, móc chìa khóa trong túi áo ra để mở cửa.
Diệp Thành đè tay cô xuống, ” anh mang ít đồ cho em.”
“Không cần.” Cô gắt.
Diệp Thành hơi ngẩn người. ” Thơm lắm đó.”
Từ Lạc nhất thời nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn mặt dày vào nhà cô. Rồi này kia, cô đuổi hắn cũng không đi. Nghĩ tới vẻ mặt của hắn lúc đó, mặt cô lúc trắng lúc đỏ…” Hứ, thơm thì để anh dùng luôn đi, tôi không cần….”