Nhưng trong video này, ai cũng biết là Trình Cảnh Thiên đang hỏi đối phương làm sao biết anh rất hạnh phúc khi yêu đương với Lạc Yên.
Trông thì tưởng là vô tình, nhưng thật ra là đang cố tình rải đường.
Có một tiếng nói khác mắng thầm Trình Cảnh Thiên, hình như là của người đang cầm điện thoại quay video: “Mẹ nó, cậu tưởng có bạn gái xinh đẹp là hay lắm à?”
Lạc Yên: “…”
Mọi người lại được tràng cười vỡ bụng.
Sau đó, cô nghe thấy cậu nam sinh nói: “Thì, son dưỡng đó là Lạc mỹ nữ đưa cậu, nên là…”
“Không phải. Là tôi lấy của Lạc Yên, tôi dùng đồ của cô ấy.” Trình Cảnh Thiên ngắt lời cậu ta.
Đến đây, video kết thúc.
Tiếng hú hét của các cô gái rất lớn làm Lạc Yên càng thêm bối rối ngượng ngùng.
Cô không biết vì sao Trình Cảnh Thiên lại nói vậy.
Có một sự thật là thiếu nữ ở độ tuổi đang trưởng thành như Lạc Yên rất đam mê kiểu người yêu bá đạo ngang ngược thế này, thậm chí càng bá đạo càng thích.
Đối với họ, sự bá đạo giống như biểu trưng cho tình yêu mà người con trai dành cho người con gái vậy. Vì quá yêu nên lòng chiếm hữu mới lớn như thế.
Trong lòng anh ấy chỉ chứa duy nhất một cô gái, cũng chỉ bắt nạt và yêu thương mỗi cô ấy.
…
Hoàng hôn buông xuống, nắng ngả về phía tây một màu đỏ cam buồn man mác.
Trên sân có mấy nam sinh mặc đồ thể thao đang tranh nhau quả bóng rổ.
Trần Thước duỗi chân ngồi trên khán đài nghỉ ngơi. Hắn vừa mới đại chiến ba trăm hiệp bóng rổ với Cố Hành Nguyên, lúc này đã mệt đến bở hơi tai.
Những lúc tâm trạng không tốt, hắn sẽ hoạt động cơ thể liên tục đến khi hết sạch năng lượng thì thôi.
“A Thước.”
Trần Thước theo phản xạ ngước lên, thấy Cố Hành Nguyên đứng cách đó mấy bước chân, vung tay ném chai nước lạnh cho hắn.
Hắn chuẩn xác chụp lấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Trên đầu Cố Hành Nguyên phủ khăn lông không khác gì mạng che mặt của cô dâu. Hắn bước đến ngồi cạnh Trần Thước, nói: “Hôm nay cậu thất thần hơi nhiều đấy.”
Trần Thước giật mình. Hắn không nghĩ Cố Hành Nguyên lại phát hiện nhanh như thế.
Hắn nhìn mấy nam sinh đang chơi bóng, vừa uống nước vừa cười: “Thế à?”
“Thế à con khỉ.” Cố Hành Nguyên liếc Trần Thước. “Lâu lắm rồi tôi không thấy cậu điên cuồng như thế này.”
Hắn nói xong, trong đầu sực nhớ ra chuyện gì đó, động tác lau tóc cũng trở nên chậm lại.
Cố Hành Nguyên nói bằng giọng khó tin: “Đừng nói là cậu…”
Trần Thước không trả lời.
Biểu hiện thế này, Cố Hành Nguyên biết mình đã đoán đúng.
“Hai người gặp nhau rồi?”
Trần Thước thở dài, khiến người ta có cảm giác hắn đã chất chứa nó quá lâu.
Giống như mối tình với Đường Chi Giai, hai năm trôi qua rồi nhưng hắn vẫn chưa thể buông xuống được.
Cố Hành Nguyên liếm môi, tâm trạng cũng trùng xuống.
Hắn muốn an ủi bạn mình, nhưng không biết an ủi thế nào.
Tình cảm là thứ rất khó kiểm soát, không phải cứ nói bỏ là bỏ được.
Mảng nắng cuối cùng trong ngày rơi lên vai Trần Thước, càng làm cho dáng vẻ hắn trở nên buồn bã cô đơn hơn bao giờ hết.
Hai người ngồi ngắm mặt trời lặn. Những lúc thế này, yên tĩnh là liều thuốc tốt nhất.
Điện thoại Trần Thước cất trong túi đồ vang lên.
Hắn đặt chai nước xuống rồi rướn người qua mò mẫm tìm, sau khi thấy cái tên trên màn hình thì chau mày.
Cố Hành Nguyên tò mò: “Ai gọi thế?”
Trần Thước: “Trình Cảnh Thiên.”
“Chắc là qua giải thích chuyện son dưỡng hả.” Cố Hành Nguyên cười. “Giờ độ nổi tiếng của cậu ta sắp vượt cậu rồi đấy.”
Trần Thước giơ ngón giữa với hắn, mặt lạnh nghe máy: “Alo, Trình Cảnh Thiên.”
…
Trình Cảnh Thiên nói với Lạc Yên là anh tự có cách để vào trường cô.
Cách của anh chính là gọi Trần Thước ra đón.
Trình Cảnh Thiên tắt máy, ung dung ngồi ở bồn cây đợi người.
Năm phút sau, Trần Thước thong thả xuất hiện. Hắn đứng trước cổng nói mấy câu với bảo vệ, sau khi được đồng ý thì gọi Trình Cảnh Thiên cùng đi vào.
Trời đã tối hẳn, đèn trong khuôn viên được bật, có hai chiếc bóng đang đi song song nhau.
Hoa mận từ trường Thành An bị gió thổi bay sang.
Ai đi ngang qua cũng quay đầu nhìn hai người con trai tuấn tú nổi bật.
Vóc người của Trình Cảnh Thiên và Trần Thước tương tự nhau, nhưng khí chất thì khác.
Một bên là nho nhã ôn hoà, một bên thì lãnh đạm trầm lắng.
Bọn họ đứng cạnh nhau, có thể nói là song kiếm hợp bích, là trung tâm của khung hình.
Hôm nay Trần Thước mặc áo khoác đen và quần thể thao dài ngang gối, da hắn còn rất trắng, so với nước da lúa mạch của Trình Cảnh Thiên thì phải hơn mấy tông.
Trình Cảnh Thiên ban đầu cảm thấy trang phục này có chút quen quen. Anh bình tĩnh suy nghĩ vài giây, sau đó mới biết vì sao.
Áo khoác mà Trần Thước đang mang chính là cái áo mà Lạc Yên từng mặc trước đây, vào hôm đầu tiên Trình Cảnh Thiên gặp lại bọn họ.
Lần đó Trình Cảnh Thiên thấy Trần Thước cởi áo đưa cho Lạc Yên mà ghen đến không nghĩ ngợi được gì, trong lòng như bị một cái búa đập thật mạnh đến tan tành.
Ngay cả anh, trong một thoáng chốc cũng từng cảm thấy bọn họ thật sự rất đẹp đôi, còn cảm thấy quyết định từ Bỉ trở về đại lục tìm Lạc Yên là ngu ngốc.
Người con gái mình thích từ nhỏ nay đã hạnh phúc với người con trai khác, Trình Cảnh Thiên nên vui cho cô mới đúng.
Nhưng anh nhận ra mình không thể chấp nhận được, anh không cam tâm.
Đến khi có được Lạc Yên rồi, cho dù là đang ôm hôn cô trong lòng thì cảm giác không an toàn đó vẫn lảng vảng trong tim anh.
Mấy ngày nay có lẽ vì quá hạnh phúc khi ở bên Lạc Yên nên Trình Cảnh Thiên đã tạm quên đi nó. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cái áo khoác của Trần Thước, anh lại trở nên lo lắng.
Sự tự ti mỗi khi đối diện với Trần Thước sẽ theo Trình Cảnh Thiên cả đời.