Miêu Manh Manh bên cạnh hăng hái góp ý, chỉ vào một chiếc đầm màu đỏ bằng vải lụa tơ tằm và nói: “Cậu mặc bộ này đi, bộ này trông có vẻ không hở hang, nhưng mà đường may mũi chỉ rất khéo. Đôi chân trắng nõn loáng thoáng hiện ra bên dưới chiếc đầm xẻ tà không đều này, sau khi mặc vào sẽ toát ra được khí chất.”
Sau khi Tô Nam Tinh đi vào thay, quả thật chiếc đầm này trông có vẻ bình thường, nhưng khi mặc vào lại vô cùng xinh đẹp, sau khi mặc vào sẽ lập tức khiến cho người khác cảm nhận được khí chất tao nhã. Nhà thiết kế Miêu nói: “Mặc vào chiếc đầm này mới chính là làm cho tình địch tức chết!”
Chu Dịch cảm thấy mình vẫn không thể hiểu nổi thế giới của phụ nữ…
Chẳng qua anh cảm thấy Tô Nam Tinh trông rất xinh đẹp sau khi mặc chiếc đầm này vào. Tà váy khẽ đung đưa theo từng bước đi, để lộ ra bắp chân trắng nõn, thon gọn, vô cùng quyến rũ.
Miêu Manh Manh còn giúp cô tạo kiểu tóc và trang điểm. Cô ấy tết tóc lệch một bên vai, lỏng lẻo cho Tô Nam Tinh Lỗ tai bên kia đeo một chiếc bông tai đơn giản dáng dài, để lộ ra chiếc cổ cao và thon đẹp.
Mang thêm một đôi giày cao gót màu đen vào, Miêu Manh Manh nói: “Được rồi cô gái, cậu có thể xông pha vào chiến trường rồi.”
Câu nói đó đã chọc cho Chu Dịch cười đến suýt nữa thì phun nước bọt ra. Anh cảm thấy đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn thân của tổng giám sát Tô nhà anh cũng rất thú vị.
Trước khi đi, Chu Dịch còn khen Miêu Manh Manh: “Tiểu Miêu lại gầy đi rồi.” Lời khen thoáng cái đã khiến Miêu Manh Manh vui như mở cờ trong bụng, “Cám ơn anh, hôm khác hẹn nhau đi ăn cơm chung nhé!”
Tô Nam Tinh ăn mặc xinh tươi, sang trọng khoác tay Chu Dịch đi đến nhà hát lớn thành phố. Chỗ ngồi trong tấm vé mà Lâm Lộc đưa cho rất tốt, là hàng ghế thứ hai ở phía trước, hàng ghế thứ nhất là chỗ ngồi của các phóng viên truyền thông. Có người chụp hình, có người quay phim, trông rất trang trọng.
Trước khi đến đây, Tô Nam Tinh đã tức giận nói là muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Lộc múa đẹp đến cỡ nào. Cô thầm nghĩ có rất nhiều bậc thầy múa ba lê nổi tiếng trình diễn trên ti vi, Lâm Lộc có giỏi đi chăng nữa nhưng lại có thể múa đẹp hơn bọn họ sao?
Đến phần mở màn, Lâm Lộc thủ vai thiên nga trắng bước ra sân khấu. Dáng người duyên dáng, điệu múa lưu loát, thậm chí những động tác nhẹ nhàng đó đã khiến Tô Nam Tinh có một loại cảm giác mơ hồ.
Là một người ngoài nghề, cô cũng không hiểu biết nhiều về múa ba lê. Thế nhưng ngồi ở vị trí tốt này, cô có thể nhìn thấy Lâm Lộc có rất nhiều lòng nhiệt huyết và tận hưởng điệu múa trong lúc múa.
Vốn dĩ là ôm bụng đến đây để chế giễu, kết quả là Tô Nam Tinh lại đắm chìm vào trong đó, cô còn nhìn lên dòng phụ đề nhắc nhở tình tiết. Đặc biệt là vai thiên nga đen mà Lâm Lộc kiêm luôn cả hai vai có một màn trình diễn nổi tiếng là động tác xoay vòng liên tục tại chỗ, quả thật là xoay đến nỗi khiến cho đầu óc của Tô Nam Tinh bị choáng váng. Cô thử đếm thì thấy hình như là xoay đến hơn 30 vòng.
Lời giới thiệu về tiết mục được phát ra vào lúc bọn họ bước ra sân khấu, chú trọng giới thiệu về động tác xoay 32 vòng tại chỗ của thiên nga đen là lợi hại đến cỡ nào, viết là: “Vũ công nổi tiếng Lâm Lộc sẽ mang đến cho quý vị một màn trình diễn ngoạn mục.”
Lúc kết thúc màn trình diễn, tất cả vũ công ba lê đều đứng cúi đầu cám ơn trên sân khấu, người xem ở phía dưới cũng đứng dậy vỗ tay.
Cái vỗ tay của Tô Nam Tinh là thành tâm thành ý, bất luận Lâm Lộc và Chu Dịch đã có quá khứ như thế nào, nhưng mà quả thật điệu múa của Lâm Lộc rất đẹp mắt, là người vũ công đã cố gắng biểu diễn hết mình.
Giống như khi xem Dương Lệ Bình biểu diễn, mặc dù không hiểu nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất đẹp mắt, chăm chú đắm chìm vào trong nhân vật và vẻ duyên dáng mà cơ thể của cô ấy mang đến, đặc biệt là làm cho người khác có cảm giác rung động khó quên.
Sau màn chào hạ màn, dòng người đều đi ra ngoài. Do Chu Dịch và Tô Nam Tinh ngồi ở hàng ghế đầu nên đi ra sau. Anh nắm lấy tay của Tô Nam Tinh rồi đi theo dòng người ra ngoài.
Mới đi được hai bước đã nghe thấy có người ở phía sau gọi: “Chu Dịch.”
Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Lộc vẫn chưa kịp tẩy trang. Cô ấy mặc bộ đồ thiên nga trắng đứng ở sau lưng bọn họ, trông rất nhã nhặn và xinh đẹp.
Chu Dịch là người phản ứng nhanh nhất, anh chào hỏi: “Màn trình diễn rất đẹp mắt, chúc mừng em.”
Lâm Lộc nói: “Cám ơn.”
Tô Nam Tinh cảm thấy giọng nói của cô ấy cũng rất êm tai và nhẹ nhàng.
Lâm Lộc nói: “Em nói anh đến đây xem em múa là muốn cho anh thấy em đã thực hiện được ước mơ của mình.”
Chu Dịch nhớ lại lúc còn trẻ, Lâm Lộc đã từng nói mơ ước lớn nhất của cô ấy là trở thành người đứng đầu đoàn múa ba lê hoàng gia của nước A, là người múa vở 《Hồ Thiên Nga》 đẹp nhất. Lúc đó cô ấy nói: “Em sẽ là công chúa thiên nga đẹp nhất, lúc đó em hi vọng anh sẽ ngồi ở vị trí gần sân khấu để xem em múa.”
Chu Dịch nói với cô ấy: “Đúng vậy, giấc mộng của em đã thành hiện thực, cuối cùng em đã được đứng trên sân khấu này.”
Lúc đó, nửa câu sau của Lâm Lộc là: “Sau khi kết thúc màn trình diễn, anh nắm lấy tay của em, chúng ta sẽ cùng đi về nhà.”
Nhưng sau sáu năm, bây giờ thì cảnh còn người mất.
Người mà anh nắm tay đi về nhà không còn là Lâm Lộc nữa, mà là Tô Nam Tinh của anh.
Cuối cùng anh và Lâm Lộc đã đi trên hai con đường khác nhau.
Hiển nhiên Lâm Lộc cũng nhận ra được cô và Chu Dịch sẽ không còn như trước đây nữa. Sau một hồi im lặng, cô đã tìm lại được giọng nói của mình. Cô thoải mái hỏi Chu Dịch: “Anh không định giới thiệu cô gái này sao?”
Chu Dịch nói: “Đây là bạn gái của anh, Tô Nam Tinh.” Rồi chỉ về phía Lâm Lộc và giới thiệu: “Nam Tinh, đây là Lâm Lộc, một người bạn của anh.”
Một người bạn của anh.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Lộc hơi cứng đờ, sau đó thoải mái nhún vai rồi nói: “Anh cứ nói thẳng em là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải che giấu chứ?” Cô vừa nói vừa đưa tay ra về phía Tô Nam Tinh, tự giới thiệu lại: “Xin chào, tôi là Lâm Lộc.” Động tác dứt khoát, lại có hơi thẳng thắn.
Tô Nam Tinh cũng nói: “Xin chào, tôi là Tô Nam Tinh.” Cô còn nói: “Điệu múa của cô rất đẹp mắt. Tôi xem không hiểu nhưng vẫn cảm thấy cô rất duyên dáng, dồn hết tâm huyết vào điệu múa trong lúc múa.”
Nghe thấy vậy, Lâm Lộc bật cười.
Cô ấy cười lên trông rất xinh đẹp, có lẽ ở nước ngoài khá lâu nên nét mặt của cô ấy khoa trương hơn người trong nước, cười cũng là cười to, không phù hợp với hình tượng nhã nhặn của cô ấy, nhưng lại có sức sống hơn.
Tô Nam Tinh bỗng cảm thấy thật tốt khi Chu Dịch có thể nghiêm túc thích một cô gái như vậy trong năm năm.
Lúc này trong lòng cô hơi ghen, nhưng lại có chút nhẹ nhõm.
Lâm Lộc nói: “Cám ơn hai người đã tới xem tôi biểu diễn.” Rồi nói với Chu Dịch: “Vài ngày nữa em sẽ đến thành phố B biểu diễn. Em phải đi rồi, trước khi đi được gặp anh, em cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.”
Cô ấy nhìn Chu Dịch và nói: “Sau nhiều năm, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi.”
Xin lỗi vì ban đầu không nói ra câu chia tay đã rời xa nhau, xin lỗi vì ban đầu đã làm tổn thương anh, xin lỗi vì ban đầu cô đã ích kỷ, hèn nhát.
Chu Dịch hơi ngạc nhiên, cũng biết cô ấy đang đề cập đến chuyện gì. Tô Nam Tinh đã biết về quá khứ của bọn họ nên cũng hiểu lời xin lỗi này.
Chu Dịch nói: “Đều là chuyện đã qua. Sau một thời gian dài, tôi cũng sắp quên đi nó.”
Lâm Lộc nói: “Xem ra bây giờ anh rất hạnh phúc… Em cũng không thể nào nói ra lời chúc phúc thành tâm. Bởi vì sau một thời gian dài, em nhận ra người đàn ông làm em khó quên nhất chính là anh.”
Chu Dịch nói: “Không chúc phúc cũng không sao, không có em cũng chỉ là bớt đi một người. Tôi và Nam Tinh vẫn luôn hạnh phúc là được.”
Lâm Lộc bật cười và nói với anh: “Anh vẫn như vậy.”
Những điều tốt đẹp chỉ dành cho người mà anh quan tâm đến.
Năm đó cô là người mà anh quan tâm đến, hôm nay cô lại là một người dưng.
Thời gian thật đúng là làm thay đổi tất cả mọi thứ.
Lâm Lộc thở dài, “Được rồi, hai người rất hạnh phúc, tôi sẽ không ở đây chịu đựng cảnh ân ái này nữa. Tôi phải trở về hậu trường để tẩy trang đây.”
Chu Dịch gật đầu, Tô Nam Tinh nói với Lâm Lộc: “Tạm biệt.”
Lâm Lộc vẫy tay và nhìn theo Chu Dịch, lúc này trong đôi mắt của cô mới lộ ra vẻ đau thương và khó chịu. Sau sáu năm, anh càng trở nên đẹp trai và điềm tĩnh hơn. Thời niên thiếu của anh và Lâm Lộc khi còn ở bên nhau đã không bao giờ quay trở về nữa.
Chu Dịch nắm lấy tay của Tô Nam Tinh và đi ra ngoài.
Lâm Lộc nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nghĩ rằng nếu như ban đầu cô vẫn kiên trì thì bây giờ người được Chu Dịch nắm tay sẽ là cô chăng?
Thời gian rất công bằng cho tất cả mọi người, không được quay đầu lại, cũng không được hối hận.
Vậy nên giả thiết đó là vô hiệu.
Trong nháy mắt, Lâm Lộc đang đau buồn đã ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng, trở về với thế giới vinh quang của mình.
Sau khi Tô Nam Tinh đi theo Chu Dịch ra ngoài, cô còn nói với anh: “Cô ấy trông giống như là một người thú vị, nhưng theo em thấy thì không giống với trước đây.”
Chu Dịch nói: “Tính cách trước kia của cô ấy cũng không phải như vậy, những năm đi ra nước ngoài đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô ấy không có thẳng thắn như vậy.” Thẳng thắn thừa nhận mình đau lòng, thừa nhận mình không thể nào quên được anh, thậm chí còn thoải mái cười to. Lâm Lộc của thời thiếu nữ không phải như vậy, khi đó bọn họ thường xuyên cãi nhau vì những nghi ngờ nhỏ nhặt. Có lẽ một cặp tình nhân trẻ đều sẽ giống như vậy, đều sẽ cãi nhau vì những mâu thuẫn nhỏ.
Không giống như anh của hiện tại và Tô Nam Tinh, bọn họ đều là người có lý trí và điềm tĩnh, gặp chuyện gì đều sẽ thẳng thắn nói ra, sẽ cố gắng mang đến cảm giác an toàn và sự bảo vệ cho đối phương. Đó là phương thức yêu nhau của người trưởng thành.
Chu Dịch của hiện tại rất thích phương thức trưởng thành và thực tế này, cũng thích sự nũng nịu của Nam Tinh nhà anh sau khi tan sở và dáng vẻ nghiêm túc, chăm chỉ làm việc khi đi làm.
Nghĩ đến công việc, trong lòng của hai người đều cất giấu tâm tư. Đi ra khỏi nhà hát lớn và tìm một quán ăn để ăn tối, lúc Chu Dịch vẫn còn suy nghĩ làm thế nào để nói với Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh đã lên tiếng: “Em có chuyện muốn trao đổi với anh.”
“Chuyện gì?”
Tô Nam Tinh nói: “Sau khi giám đốc Ngô bên công ty thành phố được điều đi, ông ấy cũng đã điều trưởng bộ phận tích hợp là tâm phúc của mình đi, bây giờ vị trí trưởng bộ phận tích hợp của công ty thành phố bị bỏ trống…” Còn chưa nói xong, Chu Dịch đã hiểu ý của cô.
Anh không có tức giận, còn nói rất lý trí: “Đó là một vị trí tốt, hơn nữa còn là cơ hội hiếm có. Nếu sau khi em được lên làm trưởng phòng của công ty thành phố, em sẽ có thể được thăng tiến lên làm giám đốc bộ phận.”
Tô Nam Tinh nói: “Em cũng rất xao động, chẳng qua giám đốc Đinh vừa mới được điều đến đó…”
Chu Dịch tiếp lời: “Em sợ anh ghen có phải không?”
Anh nói: “Anh là người công tư phân minh, hơn nữa anh có lòng tin vào bản thân mình, cũng có lòng tin vào em. Đinh Diễm đã nói chuyện đó với em sao?”
Không có gì thoát khỏi Chu Dịch, Tô Nam Tinh ngoan ngoãn gật đầu, “Anh ấy nói đang thiếu một trưởng bộ phận tích hợp dưới quyền anh ấy, hỏi em có muốn đến đó hay không.”
Chu Dịch nói: “Đi đi, anh ủng hộ em.”
“Anh hy vọng em sẽ trở nên tốt hơn, tự tin hơn. Anh hy vọng em sẽ là đóa hoa nở rộ xinh đẹp trong lòng anh, là Tiểu Tinh Tinh xinh đẹp nhất của anh.” Nhìn thấy sự cảm động trong đôi mắt của Tô Nam Tinh, Chu Dịch nói: “Sau này anh phải gọi em là trưởng phòng Tô.”
Cuối cùng Chu Dịch vẫn không mở miệng nói ra chuyện mình muốn chuyển đến nhóm công ty.
Nhưng mà có một việc mà hai người không dự đoán được, chẳng hạn như việc sẽ có rất nhiều bậc phụ huynh dẫn con mình đến xem buổi biểu diễn múa ba lê, mục đích là để vun đắp niềm đam mê của con mình với bộ môn múa ba lê.
Tô Nam Tinh quên mất cháu gái của chị Tiền trong phòng ban cũng dẫn con mình đến xem buổi biểu diễn, cháu gái đó cũng là người trong công ty tỉnh. Từ đằng xa, cô ấy đã nhìn thấy Chu Dịch đẹp trai, cao lớn giữa đám đông. Cô ấy nhìn thấy Chu Dịch ôm một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm màu đỏ, nhưng cô ấy chỉ thấy được bóng lưng của người phụ nữ đó. Cô ấy đã chụp một tấm hình từ đằng xa và gửi cho chị Tiền, “Này, giám đốc Chu và bạn gái của anh ấy đã đến xem buổi biểu diễn đó!”