“Không sao đâu Rex. Cùng lắm thì em và Lily cũng tham gia cuộc thi gì đó, thắng rồi sẽ chọn anh làm lễ vật, sau đó chúng ta muốn làm gì thì làm.”
“Nova, vẫn là em đối xử tốt với anh nhất —”
Lúc này, Lâm Dật Phi và Katherine đã đầu đầy hắc tuyến.
“Rex thật sự rất được hoan nghênh!” Chỉ có Ivy còn đang ngây thơ cảm thán.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn Chris ngồi trước mặt, đối phương chỉ im lặng ăn. Miếng thịt bò trong dĩa hơi lớn, tay phải của Chris không thể cầm được, đành dùng tay trái cầm nĩa ghim vào đưa lên miệng cắn, hơi vươn đầu lưỡi đặt lên miếng thịt bò sau đó môi khép lại nhẹ nhàng cắn xuống, một động tác đơn giản như vậy, Lâm Dật Phi trông thấy vẫn theo bản năng nuốt nước miếng.
“Tớ giúp cậu!” Lâm Dật Phi vươn tay qua, cắt miếng thịt bò của Chris thành từng miếng nhỏ.
Lúc Katherine cúi đầu, liền trông thấy chiếc di động bị lộ ra trong túi của Lâm Dật Phi, “Ồ! Lâm! Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi thời kỳ đồ đá mà mua di động rồi sao?”
“Đúng vậy! Có gì kỳ lạ chứ!”
“Lấy ra xem chút nào! A… nhanh lưu số điện thoại của tớ, còn có của Ivy nữa!” Katherine trực tiếp cầm lấy di động của Lâm Dật Phi, chẳng những lưu số di động của mình, mà còn cười ngọt ngào tự sướng mấy tấm hình.
Tùy tiện bấm bấm điện thoại cậu, Katherine co rúm người, “A, tớ đoán trong điện thoại cậu chỉ có một tấm ảnh duy nhất đó nhất định là của Chris!”
Lâm Dật Phi không ngăn Katherine mở hình trong máy mình lên, bởi vì càng ngăn cản cậu ấy sẽ càng muốn xem.
“A… tấm ảnh này, trời ơi, Chris đang cười?” Katherine nhìn ảnh chụp của Chris, thở dài một hơi nói, “Trên đời này người có thể khiến cho Chris cười cũng chỉ có mình cậu.”
Rex cách đó không xa đảo mắt về phía họ, ánh mắt ngả ngớn dần lắng đọng lại.
“Rex! Anh đang suy nghĩ gì vậy!” Lily đẩy đẩy vai hắn.
“Nghĩ chiều nay phải làm sao để sống.”
Lâm Dật Phi và Katherine cùng nhếch môi, đợi đến buổi trưa, anh sẽ tự biết làm sao để sống.
Buổi trưa một giờ rưỡi, Lâm Dật Phi và Chris cùng đến thư viện, Jenny đã đứng chờ trước ở đó.
“Lâm, cậu thật không chút thân sĩ, mỗi lần đều bắt con gái phải đợi.” Jenny nửa đùa nói. Hôm nay nắng trời rất đẹp, Lâm Dật Phi nhìn thấy trên mặt Jenny có một lớp phấn mỏng, cẩn thận nhìn hơn nữa có thể trông thấy nét bút vẽ trên lông mi nàng. Qua cách ăn mặc tỉ mỉ của nàng, có lẽ là vì đây là lễ nữ sinh, hoặc có lẽ là vì Lâm Dật Phi.
Nếu là như vậy, Lâm Dật Phi cảm thấy mình hẳn nên tìm cơ hội nói rõ với Jenny, vị trí bạn tốt cậu vĩnh viễn sẽ cho nàng, nhưng vị trí quan trọng kia, Lâm Dật Phi đã trao cho người khác mất rồi, không thể trao cho nàng.
Trong lúc hai người bọn họ còn đang nói chuyện, Chris đã đi trước.
Bọn họ vừa đi đến sân bóng của Ghosn, cảnh tượng trước mắt khiến người khác nghẹn họng. Bức tường cao hai mét thật không biết dựng thành thế nào. Bóng nhảy cũng đã được chuẩn bị tốt, có người còn nằm úp sấp lên muốn thử một chút, tư thế ngã xuống thật khiến người khác ôm bụng cười. Vốn khi nhắc đến chạy đua mười mét vượt chướng ngại vật, Lâm Dật Phi còn nghĩ rằng sẽ là rào cản, nhưng không ngờ cái mà lễ nữ sinh dùng làm chướng ngại vật, đó là một đống những quả bóng nước, bên trong bỏ thuốc màu, lúc chạy bộ nếu không cẩn thận đạp trúng, đảm bảo sẽ bị biến màu.
Ở giữa sân là một đài cao khoảng hai mét, được dù che lại, phía trên có khoảng mười mấy chỗ ngồi. Không biết ban tổ chức thuê ở đâu ra, từng cái ghế đều rất khoa trương. Có cái giống như ngôi vua trong những truyện cổ tích, có cái giống ghế dựa của ác ma.
Những “lễ vật nam sinh” bị đọc tên đều phải bước lên đó ngồi.
Ivy đã lên rồi, được sắp xếp ngồi ở một cái ghế giống hình bánh ngọt, Lâm Dật Phi trông thấy thì ha ha cười lớn, loại hình đáng yêu này thật đúng là hợp với phong cách của Ivy.
Rex cũng bị điểm danh, hắn bày ra bộ dáng không thèm quan tâm bước lên, ban tổ chức cũng chuẩn bị cho hắn một cái ghế thật sang trọng.
Khi đọc đến tên Chris, đối phương không nhanh không chậm đi tới, chỗ ngồi của anh rất đặc biệt, chiếc ghế theo phong cách gothic không hề sang trọng nhưng chất chứa cảm giác uy nghiêm, khi Chris ngồi xuống, khiến cho không ít nữ sinh mặt đỏ tim đập. Chris khẽ hạ tầm mắt, làn gió thổi nhẹ qua hai má, trêu chọc những sợi tóc của anh. Anh tựa như một vương tử giữa nơi hoang tàn, lẻ loi đứng trên tường thành.
Vài giây sau, Chris nhận được một tin nhắn ngắn.
Hì, ngồi ở trên ấy cảm giác thế nào?
Ngón tay Chris lướt nhanh trên bàn phím: bọn họ rất ồn.
Lâm Dật Phi cười khúc khích, tiếp tục nhắn tin: cậu ngồi ở đó trông rất đẹp trai.
Ngay lập tức, Chris nhắn trở về: ở khoảng cách này không thấy rõ được cậu.
Jenny đứng bên cạnh Lâm Dật Phi tò mò nhìn qua, “Tớ nói này, cậu nãy giờ nhắn tin cho ai vậy? Không phải là có bạn gái rồi mà không nói cho tớ biết chứ?”
“Bí mật.” Lâm Dật Phi cười ha ha, bỏ di động vào túi, “Trận đấu này thoạt nhìn rất vui, cậu có tham gia không?”
“Nếu cậu cũng ngồi ở trên đó, tớ nhất định sẽ tham gia, còn nhất định phải thắng nữa.” Hai mắt Jenny tỏa sáng tựa mặt trời, khiến mắt Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy đau đớn.
Ngay sau đó, Katherine đẩy đám người ra, vỗ vai Lâm Dật Phi.
“Này! Lâm!”
“Sao vậy? Không phải cậu muốn tham gia trận đấu kia sao?”
Katherine làm một động tác thật xin lỗi với Jenny, kéo Lâm Dật Phi ra khỏi đám người, nhỏ giọng nói: “Tớ rất muốn đi, nhưng chiều nay tớ phải dọn dẹp phòng thí nghiệm hóa.”
“Cậu có thể tìm nam sinh khác giúp cậu dọn dẹp mà! Hôm nay không phải lễ nữ sinh sao? Hôm nay cậu phải có đặc quyền mới đúng. Lâm Dật Phi buồn cười nói.
“Nam sinh đã sớm chạy hết rồi! Hay là, Lâm cậu giúp tớ dọn dẹp đi! Tớ cam đoan với cậu sẽ thắng trận đấu đó!”
“Cậu thắng thì tớ có lợi gì?” Lâm Dật Phi cười xấu xa, hỏi, cậu biết người thắng ngoài việc có thể cùng hẹn hò với người trong lòng của mình, còn có thêm một vé xem phim 4D, đó chính là bộ phim <Darren shan – Gánh xiếc quái dị> mà nàng đã muốn xem từ lâu.