“Ừm, vậy khi nào chị sẽ mở họp báo?”
“Tôi tính cuối tuần này, vì lịch trình tôi rất bận. Nên ngày đó là ngày thoải mái nhất để có thể mở họp báo rồi, không biết khi đó cô có rãnh không?”
La Ly không nhanh không chậm liền gật đầu mấy cái rồi nói.
“Được chứ!”
Thoả thuận như được mong muốn, Lạc Ân Nghiên thở ra một hơi thoải mái, miệng vui vẻ nhếch lên một đường cong đẹp đẽ.
“Vậy quyết định vậy đi! Ừm nếu cô có rãnh thì chúng ta cùng đi ăn một chút, xem như chú mừng cô quay lại giới giải trí”
“À…hẹn chị bữa khác nhé. Tí nữa tôi phải có việc gập rồi nên không tiện. Nếu đã bàn xong thì tôi cũng xin phép ra về”
“Ừm vậy khi khác”
Nói xong hai người đứng lên bắt tay nhau, xem như một lời tạm biệt. La Ly quay người đi ra khỏi phòng. Đợi đến khi cô ấy dần khuất, Lạc Ân Nghiên mới thả lỏng cơ mặt, nụ cười vui vẻ khi nãy cũng biến mất. Cô ngồi xuống ghế cầm lên ly nước uống một ngụm, sau đó thoải mái dựa người vào cái ghế, mệt mỏi nhắm mặt lại nghỉ ngơi.
– ——————
Đến tối.
Trong khu dân cư lúc này có lẽ đã ngủ hết, không nghe được tiếng ồn nào, chỉ thấy được vài ánh đèn vàng phát ra từ các nhà bên cạnh.
Lạc Ân Nghiên hai tay sách bọc đồ ăn. Hôm nay cô về sớm hơn thường ngày một chút, tiện thể ghé mua vài món để nấu lẩu. Cô quyết định nấu một món lẩu mình thích nhất là lẩu tứ xuyên, tự thưởng cho bản thân mình vì đã cố gắng giữ vững công ty, không nản lòng trong lúc khó khăn.
Bước tới cổng nhà chuẩn bị mở cửa thì Lạc Ân Nghiên lại thấy bóng đèn trong nhà tự nhiên bật lên, giống như có ai bên trong vậy. Cô lắc đầu mệt mỏi, thở dài ra một hơi, không cần nghĩ cô cũng biết ai đang ở bên trong.
Căn nhà của cô vốn bảo mật rất tốt, không có việc kẻ lạ xâm nhập. Ngoài Âu Thành Triệu ra cũng không ai có được chìa khoá căn nhà của cô. Lạc Ân Nghiên đẩy cửa bước vào.
Vào nhà cô không có tìm kiếm hay la hét chửi bới Âu Thành Triệu vì sao vào nhà mình, mà chỉ thản nhiên đứng thay giầy, cô lấy một chiếc dép bông đi trong nhà, màu hồng có hình con thỏ. Lạc Ân Nghiên sỏ chân vào xong mới chậm rãi bước vào nhà.
Âu Thành Triệu đang ngồi ở ghế sofa đang chờ đợi Lạc Ân Nghiên quay về, hai chân quang minh chính đại gác lên bàn. Trên tivi còn đang chiếu một bộ phim hoạt hình Doraemon. Lạc Ân Nghiên đi vào thấy cảnh này thì cũng ngán ngẩm, cô biết Âu Thành Triệu mặt dày không ai bằng, nếu bây giờ cô đứng chửi bới đuổi cậu ra thì cũng tốn công vô ích, có khi cậu lại kích động phát bệnh nữa thì thật phiền phức nên cô mặc kệ không để ý.
Mà cậu đang ngồi coi tivi thấy cô bỏ lơ mình thong dong đi vào phòng bếp thì nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau.
“Chị…à…”
Lạc Ân Nghiên một bộ dạng không quan tâm, cô mở bọc lấy đồ ăn, sắp xếp gọn gàng vào tủ lạnh sau đó quay người đi thẳng lên lầu, Âu Thành Triệu như một đứa trẻ bám theo chân cô không ngừng. Đứng trước cửa phòng, vừa mở cửa ra Lạc Ân Nghiên tròn xoe mắt bất ngờ, trong phòng cô chất đống vali đồ to lớn, ngoài ra còn có mấy cái đồ dùng dành cho nam giới.
Cô nhắm mặt lại, kiềm nén cơn tức giận bộc phát của bản thân, quay người lại nhìn người thanh niên bám theo mình dai như đĩa kia. Giọng cô nâng lên mấy tông, nghe giống như quát nhưng lại không phải quát.
“Cái gì đây?”
Âu Thành Triệu ngơ ngác nhìn cô, trưng ra một bộ dạng vô tội khôn cùng. Hai mắt chớp chớp đi lại, tay muốn nắm lấy tay cô nhưng lại không dám, môi mấp máy tủi thân nói.
“Em chuyển tới đây ở cùng với chị”
“Tôi cho phép cậu ở?”
“Đừng như vậy! Ai kêu chị không quan tâm em, hoàn toàn bỏ lơ em ra khỏi mắt của chị. Vì vậy…em phải chuyển tới đây, để có thể nhìn thấy chị mỗi ngày…”
Lạc Ân Nghiên “shhh” lên một tiếng mệt mỏi. Tay đưa lên vùng thái dương xoa nhẹ, bỗng dưng tiếng điện thoại vang lên trong bầu không khí yên tĩnh. Lạc Ân Nghiên nhanh tay rút điện thoại trong túi mình ra, nhìn lên màn hình xuất hiện tên của mẹ Âu Thành Triệu, cô ngước mắt lên nhìn cậu. Âu Thành Triệu vẫn trưng ra bộ dạng ngây thơ không biết gì, cô quẹt màn hình rồi đưa lên tai nghe máy.
“Dạ con nghe đây bác”
Đầu dậy bên kia vang lên tiếng của Âu phu nhân.
“Ân Nghiên à? Thành Triệu nó lại chạy đi tìm cháu phải không?”
“Vâng ạ!”
“Ừm, thằng nhóc ấy cứng đầu quá. Nó đòi nằng nặc gom đồ đến ở với cháu thôi. Bây giờ nó ở đây một mình, hai bác bên Mĩ không thể nào chăm coi nó được. Thôi thì bệnh tình thằng nhóc như vậy, coi như bác gửi Âu Thành Triệu qua nhà cháu, cháu chăm sóc nó hộ bác nhé. Nó có chị ở đây nhưng chị nó sắp kết hôn, đưa nó vào ở không tiện lắm, chỉ có cháu là thân thích với nhà bác thôi. Tối nay hai bác phải về Mĩ rồi, trăm sự nhờ cháu nhé”
Lạc Ân Nghiên nghe Âu phu nhận nói như thế, cô cũng không tiện từ chối. Khuôn mặt khó xử đành phải gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Vâng được ạ!”
“Ui thế thì tốt quá, bác cảm ơn cháu nhé. Giờ bác phải lên máy bay rồi, khi nào rãnh thì hai đưa bay qua mĩ thăm bác nhé. Tạm biệt cháu!”
Chưa để Lạc Ân Nghiên kịp nói tạm biệt, Âu phu nhân đã trực tiếp ngắt máy. Lạc Ân Nghiên nhìn điện thoại một lúc song lại nhìn lên tên thanh niên trẻ con đứng trước mặt, cậu vẫn nhìn cô chằm chằm, đầu vẫn băng bó nhìn trông hơi khờ khạo.
Lạc Ân Nghiên chán nản, một tay chống vào eo, một tay đưa lên đỡ trán mình rồi nói.
“Sao cậu không ở nhà cậu mà phải chạy tới đây vậy? Còn nhờ cả bác gái nói luôn à?”