Lâm Nhan trực tiếp cúp máy, quay trở lại chỗ các khách mời, Cảnh Tuyết vừa nhìn thấy cô thì nhỏ giọng hỏi, “Vừa nãy đi đâu vậy? Sao sắc mặt nhìn không tốt lắm thế?”
Lâm Nhan chỉ có thể tùy tiện nói dối một câu, “Bụng không khoẻ lắm nên đi vệ sinh một chút.”
“Không sao chứ!” Cảnh Tuyết lập tức quan tâm.
Lâm Nhan lắc đầu, “Không sao, đi vệ sinh xong là khỏi rồi.”
“Tiểu Nhan Nhan, vừa nãy đạo diễn nói hoa cỏ đều không phải của chúng ta, là sự sắp xếp khác của tổ chương trình! Làm gì thế không biết.” Tuy Cảnh Tuyết tự cao tự đại, thế nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Nhan cả một buổi sáng thì đã có thể không gọi cả họ tên của cô ra rồi.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Nhan hơi bất ngờ, những thứ này lại là nhiệm vụ gì nữa?
“Không biết, dù sao thì tổ chương trình bảo chúng ta tiếp tục trang trí vườn hoa theo tiến độ lúc sáng, ai! Cây và hoa đẹp thế này, vậy mà lại không phải của chúng ta.” Cảnh Tuyết tiếc nuối.
“Chị Cảnh Tuyết, không phải hoa của chúng ta tốt hơn sao! Nhiều như vậy, cũng đều phải trồng xuống đất, lương công việc không hề nhỏ đâu.” Ngược lại thì Trác Tư Hằng rất thực tế, chỉ cảm thấy may mắn.
“Đây gần như không cần trồng mà! Không phải người ta đã trồng sẵn trong chậu rồi sao?” Cảnh Tuyết thấy cậu nhóc này chỉ đang an ủi cô thôi, phản bác lại.
“Chị quá ngây thơ rồi, sắp xếp rồi dời qua dời lại không mệt sao? Chị xem chúng đẹp như vậy, xử lý cũng không dễ vậy đâu.” Trác Tư Hằng mở miệng, nói như người lớn.
Lâm Nhan gật gật đầu, trong lòng nghĩ đúng thật là vậy, thứ bọn cô tìm được ở nhà dân trong thôn đều là mầm nhỏ, bất kể là di chuyển hay trồng trọt thì công đoạn xử lý sau này vẫn tiết kiệm sức lực hơn rất nhiều.
“Ồ, may là những thứ này không phải cho chúng ta.” Cảnh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người nhà họ Nhàn ơi, buổi chiều cần người vào thành phố mua sắm, có ai muốn đi không?”Lưu Vân bước ra nhìn mấy người bọn cô rồi hỏi.
Cảnh Tuyết hưng phấn giơ tay muốn đi, Trác Tư Hằng cũng muốn đi, Lâm Nhan vốn dĩ không muốn đi, nhưng Lưu Vân lại nói, “Vừa nhìn là biết Tiểu Tuyết muốn đi chơi, Tiểu Hằng cũng không hiểu biết lắm, Nhan Nhan suy nghĩ mọi chuyện đều khá chu đáo, em và Tiểu Sở cũng đi cùng đi, quản lý hai em ấy, chị và thầy Khương tình nguyện ở nhà làm việc.”
Cuối cùng, bốn người trẻ tuổi vào thành phố, hai tiền bối ở nhà trồng rau trồng hoa.
Mấy người họ đi mua nguyên liệu trước, Cảnh Tuyết nói đi siêu thị, Sở Mộ Trầm nói đi chợ rau.
Vừa bước vào thì Cảnh Tuyết bảo muốn ăn trái cây, thế là mọi người đứng trước quầy trái cây hỏi giá, sắc mặt liền có chút phức tạp.
Loại táo bình thường nhất cũng phải bảy tám đồng một cân, nói chi là những loại khác.
“Mắc quá, hay là mua thức ăn trước? Sở Mộ Trầm cũng thấy mắc, chau mày nói.
Thế là Trác Tư Hằng nói muốn ăn thịt, bọn họ đứng trước quầy thịt hỏi giá cả, cơ bản đều là một cân ba mươi đồng trở lên.
Lâm Nhan siết chặt hai trăm trong tay mình, cảm thấy việc quản tiền này đúng là mang trọng trách quá lớn.
Lâm Nhan nghĩ một chút, quay đầu thương lượng với mọi người, “Hay là thương lượng với tổ chương trình đi, một lần phát sinh hoạt phí thêm mấy ngày đi! Nếu không thit hai trăm đồng không mua được gì cả.”
Qua sự thương lượng, nhân viên đưa cho mấy người họ phí sinh hoạt của một tuần, một nghìn tư nằm gọn trong tay, thoáng một cái họ liền thấy mình giàu không ai bì được.
Mua trái cây, mua thịt, mua rau, đồ ăn vặt, thức ăn nhanh, còn có một danh sách mà thầy Khương và Lưu Vân liệt kê ra, Lâm Nhan lại mua thêm một ít gia vị, gần như chất đầy cả cốp xe, bước ra khỏi chợ rau thì ngay bên cạnh là chợ hoa kiểng, đám người Lâm Nhan quyết định dạo một vòng.
Vừa mới vào là có thể ngửi được hương thơm của hoa, từng cửa hàng hoa tươi kế sát nhau, nhìn rất thân thiện, thế nhưng sau khi hỏi giá xong thì ngay lập tức cảm thấy không thân thiện chút nào nữa.
Có điều vẻ ngoài bọn họ cũng khá xuất chúng, vừa bước vào thì đã nhận được rất nhiều sự chú ý, thậm chí có chị gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng ở một sạp hoa là fan của Sở Mộ Trầm, trực tiếp mở lời muốn tặng hoa cho anh, bảo anh thích gì thì có thể lấy đi.
Bày tỏ ý tốt trắng trợn như vậy, nếu mà là con trai bình thường thì e là sớm đã đỏ mặt tim đập nhanh rồi, Lâm Nhan liếc nhìn Sở Mộ Trầm một cái, mặt không cảm xúc, ung dung thản nhiên.
Ai da!
Quả nhiên những người đẹp trai thì đều có đặc quyền, dù có là một gương mặt lạnh như băng thì cũng được vô số người yêu thích.
“Không cần, chúng tôi chỉ tuỳ ý xem thôi.” Ảnh đế nói xong thì thẳng thừng rời khỏi tiệm của fan hâm mộ.
Cuối cùng thì mọi người đi đến tiệm của một cặp vợ chồng già ở nơi sâu nhất phía trong chợ, tên là “Hoa Hảo Nguyệt Viên”*, hoa cỏ bên trong đều được trồng cực kỳ công phu, hai vợ chồng rất hòa nhã dễ gần, còn cất công giới thiệu mấy loại cây xanh bốn mùa đều nở hoa cho bọn họ.
*Hoa hảo nguyệt viên: Hoa đẹp trăng tròn.
Bọn họ tiêu hết một trăm năm mươi đồng để mua mười mầm hoa, năm mầm dâu tây, hai mươi cây sen đá nhiều loại khác nhau, phân bón cho hoa, phân bón rễ, lúc sắp đi, bà cụ còn tặng bọn họ một nắm hoa mầm nhìn không đẹp lắm, còn có một ít lá sen đá đã rụng.
“Chị Nhan Nhan, chị giỏi ghê, còn biết trả giá nữa! Trác Tư Hằng nhìn Lâm Nhan ngưỡng mộ.
Lâm Nhan có chút ngại ngùng, thật ra những thứ này cũng chỉ là giá thị trường thôi, “Thật ra cậu cũng có thể, chủ yếu là tại chúng ta không có tiền thôi!”
“Trời, chúng ta chỉ tiêu một trăm rưỡi để mua nhiều hoa như vậy, thật là lợi hại quá đi, sen đá trong chậu này đẹp ghê, nếu em mà có tiền thì em thật sự muốn mua về.”
“Vậy thì cậu cứ muốn đi! Dù sao thì bây giờ chúng ta nghèo rớt mồng tơi rồi.” Lâm Nhan nhịn cười không được.
Mấy người họ cười nói đi ra ngoài, mắt Cảnh Tuyết sáng lên, chỉ vào một tiệm rồi hưng phấn hét lên một tiếng, “Mau nhìn kìa, chú vịt nhỏ đáng yêu quá, Nhan Nhan, chúng ta mua hai con đem về đi.”
Tiệm đó không chỉ có mỗi vịt con, còn có ngỗng con, lông cánh màu vàng nhạt rất mềm mại, nhìn thôi là đã khiến người ta yêu thích.
Lâm Nhan lại nhìn vào chú ngỗng bên cạnh con vịt nhỏ, cô đột nhiên nhớ đến trước khi đến đây, cô có lên mạng tìm cách để tránh được rắn rết côn trùng, có một ý kiến nói nên nuôi ngỗng ở nhà, Lâm Nhan cảm thấy mình nhất định phải mua hai con ngỗng.
Vịt mười đồng một con, ngỗng hai mươi lăm đồng một con, cuối cùng thì mua mỗi loại hai con, không đủ tiền, lấy hai mươi đồng từ sinh hoạt phí.
“Tiểu Nhan Nhan, chúng ta cũng là người có thú cưng rồi, vịt con của chị và ngỗng của em có nên đính hôn không.”
Lâm Nhan không nhịn được cười, trêu chọc cô ấy, “Sao chị biết chúng nó là trống hay mái? Cho dù có là mái thì chúng ta sẽ làm lễ đính hôn cho hai quả trứng hả?”
Lâm Nhan vừa dứt lời thì hai người đàn ông cũng không nhịn được cười.
Cảnh Tuyết đỏ mặt, bĩu môi hờn dỗi, “Lâm Nhan, em hư quá!”
Lâm Nhan lè lưỡi, “Em nói sự thật mà! Vốn dĩ việc cho hai quả trứng đính hôn cũng không thực tế.”
“Em còn nói nữa, chị cào em đó!” Cảnh Tuyết trừng mắt nhìn cô, đưa tay muốn cào “gãi ngứa” Lâm Nhan.
Lâm Nhan nhanh chóng xin tha, trong lúc cười nói thì xe đã về đến bên ngoài “Nhàn nhân cư”, mấy người họ bận rộn khiêng đồ vào nhà, vừa khiêng xong thì có nhân viên nói nhà có một khách mời bí mật, mọi người lập tức tràn đầy hy vọng mà ra ngoài đón khách.
Xe dừng lại, lúc Lâm Nhan thấy người mới đến thì sắc mặt cứng lại trong khoảnh khắc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người mới đến lại là Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên.
Lâm Nhan cạn lời, rốt cuộc thì Lâm Sanh muốn tham gia gameshow này đến cỡ nào vậy, lại còn dẫn Hàn Hữu Niên đến làm cặp đôi vợ chồng.
Những người trước mặt đều đang chào hỏi hai người kia, Lâm Nhan một mình đứng cuối cùng, đợi mọi người đều chào hỏi xong thì toàn bộ ánh mắt đều rơi lên người Lâm Nhan.
Lâm Nhan cười nhạt, “Lâm tiểu thư, Hàn tiên sinh, chào hai người.”
Ai biết được Lâm Sanh gần như không hề có ý định muốn tỏ ra không thân thiết với Lâm Nhan, ngược lại còn nhiệt tình đưa tay ra ôm Lâm Nhan một cái, nở nụ cười dịu dàng nói, “Nhan Nhan, cuối cùng cũng lại gặp nhau rồi, em nhớ chị lắm.”
“Thật vinh hạnh quá, chào mừng!” Lâm Nhan không ôm lại cô ta, giọng nói cũng chỉ có thể xem là khách sáo, cô liếc Hàn Hữu Niên một cái, ý tứ đó không thể nào rõ hơn được nữa, kéo người phụ nữ của anh ra.
Có giả tạo quá không vậy, những lời giả dối như vậy mà cũng có thể nói ra ung dung bình tĩnh thế, diễn xuất thật tốt.
Hàn Hữu Niên lại tránh mắt không để ý đến cô, ngược lại thì hình như có quen biết trước với thầy Khương và Sở Mộ Trầm, ba người liền bắt đầu trò chuyện.
“Sao Hàn tiên sinh lại có thời gian rảnh tham gia gameshow vậy?” Hình như thầy Khương và Hàn Hữu Niên khi xưa có quen biết nên chủ động bắt chuyện.
“Sanh Sanh rất thích bầu không khí của chương trình này, muốn đến giải khuây, vừa hay tôi cũng có thời gian đi cùng cô ấy.”
“Tình cảm của Hàn tiên sinh và Lâm tiểu thư thật tốt! Khi nào được uống rượu mừng đây?”
“Đang lên kế hoạch rồi!”
…..
Ba khách mời nam cùng giúp bọn họ xách hành lý, Lâm Sanh và Lưu Vân thân thiết nói gì đó, Trác tư Hằng bỗng nhiên lại gần Lâm Nhan, “Chị, thế này là thế nào? Trước đây hình như em lên mạng thấy mối quan hệ của chị với cô Lâm Sanh này không tốt lắm mà!”
Lâm Nhan lắc đầu cười khẽ, “Tin đồn thất thiệt không đáng tin, chị không thân với cô ta.”
“Chậc chậc chậc… lợi hại rồi, ân ái thế này mà trực tiếp show thẳng lên chương trình luôn, không phải chúng ta là gameshow trồng trọt hả? Cặp này có phải đi nhầm chỗ rồi không?” Cảnh Tuyết nói nhỏ.
“Tổ chương trình mời các nhân vật lớn IQ cao đến tham gia gameshow cũng khá hay đó.”
Lâm Sanh Hàn Hữu Niên cùng gia nhập, bầu không khí ở “Nhàn nhân cư” cũng xem như hoà thuận, trên cơ bản thì Lâm Nhan sẽ xem mình như không khí, cũng xem hai người đáng ghét kia là không khí.
Có điều Lâm Sanh rõ ràng không như vậy, chuyện gì cũng thích tìm Lâm Nhan, nhìn thấy hoa mọi người mua định trồng thì Lâm Sanh cũng cực kỳ tích cực nhiệt tình muốn gia nhập hội nông dân trồng hoa.
Lâm Nhan rất muốn quay đầu đi, thế nhưng đang ghi hình chương trình, cô cũng không thể làm quá ầm ĩ, chỉ có thể nhịn.
May là Cảnh Tuyết rất thông minh, mỗi lần thấy Lâm Nhan cau mày là lập tức tìm Lâm Sanh trò chuyện.
Lâm Nhan dứt khoát tìm một công việc cho mình, chủ động cách xa chiến trường, “Cảnh Tuyết, em và Tiểu Hằng muốn đi chặt tre để làm một căn nhà cho vịt con và ngỗng con.”
“Được thôi! Chị cũng muốn đi… Ai! Bỏ đi, hai bọn em là đủ rồi, chị ở nhà trồng hoa vậy! Lâm Sanh vẫn chưa biết lắm, chị ở nhà dạy cô ấy.” Cảnh Tuyết nhìn ra ý đồ muốn lẩn trốn của Lâm Sanh, cũng không đi theo nữa.
Có lẽ Lâm Nhan bộc lộ sự không thích quá rõ ràng, fan hâm mộ hai bên đều đang gây chiến xé xác nhau trên màn hình, cực kỳ kịch liệt.
Lâm Nhan và Trác Tư Hằng tốn rất nhiều sức mới chặt được hai cây tre, sợ không đủ nên lại chặt thêm vài cây nữa.
Tám cây tre, hai người khiêng về bốn lần, tuy chỉ ngay bên ngoài “Nhàn nhân cư”, thế nhưng hai người đều mệt đến mức đầu tóc đầy mồ hôi.
Về đến nhà, mỗi người uống một cốc nước chanh, lại tìm thêm bốn khúc gỗ nhỏ, bắt đầu tìm nơi để làm nhà cho vịt.
Cuối cùng chọn ngay bên trong vườn rau, vẫn là Trác Tư Hằng cùng cô bận trước bận sau, Lâm Nhan vừa hay vẽ ra được một miếng đất cỡ một mét vuông, chuẩn bị đóng cọc thì Sở Mộ Trầm đột nhiên xuất hiện, “Cần giúp đỡ không?”
Lâm Nhan vội vàng gật đầu, “Vừa đúng lúc, cần một người đàn ông có sức mạnh một chút để cắm gỗ vào trong đất, em phải đi tách tre ra.”
Lâm Nhan muốn tách cây tre ra thành từng miếng, bao vòng quanh vịt lại, trước đây cô có nhìn ông ngoại làm qua, nghĩ chắc cũng không khó.
Trác Tư Hằng nhìn động tác thuần thục của Lâm Nhan, tò mò nói, “Chị Nhan Nhan, sao chị biết cái này?”
Lâm Nhan dừng một chút, đột nhiên không biết nên mở lời thế nào.
Lâm Nhan lúc đầu là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, sống trong nhung lụa, hoàn toàn không thể biết những thứ này.
Thế nhưng cô chỉ là một linh hồn xuyên không mà tới, đem theo kí ức của mình, không hề loại bỏ đi những thứ này, có lẽ còn thành thục hơn những khách mời ở đây một chút.
Lúc này Lâm Nhan cực kỳ vui mừng vì thân phận thiên kim nhà họ Lâm của mình chưa từng lộ ra, nếu không chỉ sợ rằng sẽ làm cho người khác nghi ngờ.
“À, lúc không có việc gì làm chị thích lướt các video nhỏ, thích xem những thứ về cuộc sống hằng ngày vùng nông thôn.” Lâm Nhan kiếm một cái cớ.
“Thảo nào? Thảo nào chị đến tham gia chương trình của chúng ta, thì ra là có một trái tim hướng về nông thôn nha!” Trác Tư Hằng bừng tỉnh.
“Không tồi, nhìn cũng đạt chuẩn lắm, có điều cô tách tre như vậy mà bao tay cũng không đeo, chỉ sợ sẽ cứa vào tay thôi, đợi chút tôi làm cho!” Sở Mộ Trầm nhìn sâu vào Lâm Nhan một cái.
Lâm Nhan có chút bất ngờ, cô chỉ nói vậy thôi mà cũng bị người khác nhìn ra nữa.
“Anh biết làm không?” Lâm Nhan nghi ngờ quan sát Sở Mộ Trầm, cả người người đàn ông này tỏa ra một khí chất thân sĩ nho nhã, vừa nhìn là biết gia giáo không tầm thường, cũng không giống người biết làm những việc này nha!
“Người lớn trong nhà có hứng thú với tre, có cùng chơi qua. Hơn nữa, những việc thể lực này giao cho đàn ông là được, con gái đừng có hiếu thắng vậy.” Sở Mộ Trầm nói, anh cố định cọc gỗ rất nhanh rồi quay người sang tách tre, rất chuyên nghiệp, cực kỳ thuần thục.
Cái gì gọi là con gái đừng có hiếu thắng vậy?
Nói lời này ra khiến người ta rất ngại đó có được không vậy?
Người không biết còn tưởng anh đang thả thính cô nữa!
Mắt anh rủ xuống, nét mặt nghiêm túc, mỗi động tác đều vừa hay vào đúng chỗ, rất có trình tự, thậm chí rất mê người.
Đều nói đàn ông khi làm việc là gợi cảm nhất, Lâm Nhan thật sự đã cảm nhận được.
Làm hàng rào cho vịt hoàn toàn không cần Lâm Nhan và Trác Tư Hằng động tay, thậm chí Lâm Nhan còn cảm thấy, một mình Sở Mộ Trầm cũng làm rất tốt.
Người đàn ông này biết đóng phim, đẹp trai, lại toàn năng, tuy là hơi lạnh lùng một chút, thế nhưng tổng thể thì cũng coi như là một người ấm áp biết quan tâm, cả người lúc nào cũng phát ra sức quyến rũ, thảo nào có thể làm mê mệt ngàn vạn phụ nữ nha!
Lâm Nhan không nhịn được mà có chút hảo cảm với anh, đương nhiên, cũng chỉ là hảo cảm, cô không hề có suy nghĩ gì khác.
“Đúng mà! Chị Nhan Nhan hiếu thắng lắm, toàn bộ những cây tre này đều do chị ấy chặt hết, đúng là nữ hán tử*.” Trác Tư Hằng hệt như vừa tìm thấy tri âm, cất giọng đĩnh đạc.
*Nữ hán tử: Phụ nữ mạnh mẽ như đàn ông.