Bùi Huyền Trì hờ hững cắt đứt vọng tưởng của nàng: “Tất cả mọi đồ vật có độc trong điện Phong Hoa đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, bao gồm cả hạt châu kia.”
Thuần phi hoảng sợ mở to hai mắt: “Ngươi…… Không, không thể nào, chuyện này không thể nào!”
Thuần phi hoảng loạn kéo hạt châu trên đầu mình xuống. Ngâm nó trong ấm trà, dùng sức lắc mạnh chén trà, cuối cùng lại ôm chén trà uống cạn, nuốt hạt châu kia xuống.
Nhưng hạt châu quá lớn, kẹt ở chỗ cổ họng. Thuần phi há to miệng, ôm tâm tư hẳn là phải chết, thật sự nàng ta đến trước cái chết vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Khôi Nhất một chưởng vỗ lên lưng nàng.
Hạt châu từ trong miệng nàng ta phun ra. Thuần phi mãnh liệt ho khan, hai hàng nước mắt nhoè đi vì nghẹn.
Khôi Nhất thuận thế kéo Thuần phi từ ghế xuống, kéo vào bên trong điện.
Thuần phi biết mình mà đi vào bên trong nhất định sẽ không có kết cục tốt. Nàng ra sức giãy giụa: “Thả ra, ngươi muốn làm gì. Ngươi mau thả bổn cung ra!”
Châu báu đầy đầu vì lôi kéo mà rơi xuống đất, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch. Khôi Nhất như kéo người chết mà kéo lê, mặt đất lâu không có người dọn dẹp, đá vụn cắt qua lòng bàn tay nàng ta.
Máu tươi trộn lẫn với đất cát dính trên quần áo thuần phi, nàng ta khóc lóc hô lớn: “Bùi Huyền Trì! Ngươi thả ta ra. Ngươi đại nhân đại lượng thả cho ta một con ngựa, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!”
“Bùi Huyền Trì! Điện hạ! Cửu hoàng tử ——! Ngươi có nghe thấy ta nói không!”
“A! Cứu mạng! Người đâu!”
……
Thấy Bùi Huyền Trì không dao động, hai tay Thuần phi nắm chặt mặt cỏ. Ánh mắt ác độc, hung ác nguyền rủa: “Bùi Huyền Trì, ngươi ắt gặp ——”
Lời còn chưa nói xong, Thuần phi nôn ra một ngụm máu. Đầu lưỡi rơi xuống đất phát ra tiếng vang nhỏ, máu tươi tích tách chảy khắp sàn. Nàng ta ngã xuống đất hai hốc mắt trống rỗng, bị đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Chú ý rửa sạch mùi máu tanh trên người rồi hãy quay trở về.”
“Dạ.”
– —
Phơi nắng cả buổi trưa.
Mèo trắng nhỏ ngồi dậy đứng trên mái đình rũ bộ lông. Cậu nhảy xuống hóa thành hình người.
Con rối đứng chờ ở một bên đi lên rót trà: “Công tử, bên ngoài có cung nữ nói muốn gặp ngài.”
“Gặp ta?” Vân Lạc Đình không quen biết cung nữ nào: “Không phải đến tìm Huyền Trì chứ?”
Khôi Lục lắc đầu: “Nói là đến tìm công tử.”
“Ta đi thay một bộ quần áo khác.”
“Vâng.”
Vân Lạc Đình thay xong một bộ quần áo khác, từ con đường nhỏ trong sân đi ra. Bên này có một cái hành lang dài, bên trong còn được lát bằng ấm thạch, đỡ phải quay lại mặc áo choàng.
Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy là cung nữ lạ mặt, chưa từng gặp qua.
Cung nữ hành lễ nói: “Công tử, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Quý phi nương nương tên là Liên Hà.”
“Có chuyện gì?”
“Quý phi nương nương nói có ít chuyện quan trọng muốn nói với công tử, kêu nô tỳ qua đây truyền lời.” Nói xong, cung nữ còn lấy ra eo bài của Thục quý phi: “Mời công tử nhìn.”
Giống như sợ Vân Lạc Đình từ chối, cung nữ vội vàng nói: “Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến phủ Tướng quân và Cửu hoàng tử. Quý phi nương nương nói dù thế nào công tử cũng phải đến một chuyến.”
Vân Lạc Đình không để ý, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng. Cung nữ cúi đầu không dám nhìn thẳng cậu, lo lắng chờ câu trả lời.
Sau một lúc lâu, Vân Lạc Đình nói: “Khôi Lục, đi chuẩn bị ngựa xe.”
“Dạ.”
Đầu ngón tay Vân Lạc Đình vòng qua sợi chỉ đỏ đến cổ tay, muốn truyền âm báo cho Bùi Huyền Trì một tiếng. Nhưng nghĩ lại, chỉ nói là ra ngoài một chuyến.
Lúc vào cung cũng đi đường nhỏ, bên chỗ cửa chính đều là xe ngựa, đi qua dễ sẽ đụng phải quan viên trong triều. Nhìn thấy là xe ngựa của Vương phủ không khỏi sẽ tiến lên nghênh đón, Vân Lạc Đình không giỏi ứng phó mấy việc này.
Cung Thập Phương vẫn như ngày thường. Mặc dù lúc Bùi Văn Hiên đắc thế bị giam lỏng, nhưng đãi ngộ so với Thuần phi thì tốt hơn nhiều. Rốt cuộc ai cũng không muốn bị chọc cột sống, tốt xấu gì Thục quý phi cũng giúp hắn rất nhiều, chiếu cố không tốt có khả năng sẽ mang tai tiếng.
Lần cuối Vân Lạc Đình gặp Thục quý phi là lúc ở trong phủ Tướng quân. Sau đó Thục quý phi thiên vị giúp đỡ Bùi Văn Hiên, từ bỏ giúp đỡ Bùi Huyền Trì tranh đoạt quyền thế, thì chưa từng gặp lại.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Hạ Thục Nguyệt nói: “Ngồi đi, ta đã chuẩn bị trà và điểm tâm. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Không cần, có gì cứ nói thẳng.” Vân Lạc Đình không quan tâm cung nữ truyền lời nói gì về phủ Tướng quân và Bùi Huyền Trì. Cậu càng tò mò, Thuần phi tìm cậu vì chuyện gì, tại sao lại dùng cái lý do không thể giải thích được này.
Hạ Thục Nguyệt chỉ nghĩ cậu sợ mình hạ độc. Sau đó nàng cầm một miếng điểm tâm cắn xuống, chậm rãi nhai: “Đã là lúc này rồi, ngươi không cần phải cẩn thận như vậy, nếu ta dám làm gì ngươi, Bùi Huyền Trì nhất định sẽ xé xác ta.”
“Ngươi có biết Bùi Huyền Trì đến điện Phong Hoa không?” Hạ Thục Nguyệt thở dài, khóe môi có chút ý cười chua xót, thở dài nói: “Tiếp theo sẽ đến lượt ta.”
Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: “Sớm nên đến lượt ngươi.”
Thuần phi tính kế chẳng qua là vì lợi ích, còn Hạ Thục Nguyệt thì sao? Hoàn toàn là vì cái vị trí kia. Ngay cả con ruột của mình nói vứt liền vứt, sợ ở bên ngoài không chết, còn phái sát thủ diệt khẩu.
Để ngươi yên ổn sống lâu như vậy đúng là lời cho ngươi.
Hạ Thục Nguyệt nghẹn lời, không nghĩ đến Vân Lạc Đình sẽ nói như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc lâu, Hạ Thục Nguyệt nhẹ giọng nói: “Dù sao ta cũng là mẫu thân của hắn.”
Ngươi nói chuyện chú ý một chút.
Vân Lạc Đình nghe vậy nở nụ cười: “Ngươi còn biết ngươi là mẫu thân của hắn?”
“……”
Hạ Thục Nguyệt siết chặt miếng điểm tâm trong tay: “Ngươi không cần nói với ta những lời như thế, nghe giống như ta là một tên tội nhân.”
“Lúc ấy ta cũng khó xử, nếu không buông tay hắn, vậy phủ Tướng quân sẽ gặp tai họa ngập đầu. Hai bên so sánh bên nặng bên nhẹ, ta đương nhiên sẽ……”
Vân Lạc Đình thân là người ngoài cuộc, cộng với những gì cậu biết trong nguyên tác, so với bất kỳ ai càng rõ ràng hơn nhiều.
Thấy trong lời nói của Hạ Thục Nguyệt đều nhắc đến mẫu thân. Vân Lạc Đình cũng mơ hồ đoán ra ý của Hạ Thục Nguyệt, chẳng qua là muốn mặt dày bán thảm với cậu mà thôi.
Vân Lạc Đình lạnh lùng cắt ngang lời nàng nói, phân tích: “Tướng quân tay cầm binh quyền. Tuy rằng hoàng đế ngu xuẩn nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù ngươi kiên trì đánh cược một ván, hoàng đế nhìn ra thái độ của ngươi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhiều lắm là đánh mất ân sủng, chịu đựng áp lực khắp nơi. Nhưng ngươi không muốn mất đi ân sủng, ngươi không muốn đặt mình vào nguy hiểm, ngược lại muốn mượn chuyện buông bỏ Bùi Huyền Trì để làm hoàng đế nảy sinh áy náy với ngươi, giúp ngươi càng dễ dàng đoạt quyền hơn mà thôi.”
Từ đầu đến cuối, trong lòng Hạ Thục Nguyệt chỉ nghĩ đến ngôi vị hoàng đế.
“Ta dù gì cũng là mẫu thân của hắn, là mẫu thân ruột.” Hạ Thục Nguyệt cắn răng nói: “Hắn là do ta hoài thai 10 tháng sinh ra!”
Vân Lạc Đình đang muốn nói chuyện, lại thấy cung nữ ở bên ngoài hoảng hốt chạy vào.
Mơ hồ nhìn thấy hình bóng Bùi Huyền Trì bên ngoài sân, cậu đứng dậy định đi ra ngoài.
Hạ Thục Nguyệt trước cậu một bước đứng dậy: “Ngươi ở lại xem đi.” Nói xong, trực tiếp đi ra cửa đón Bùi Huyền Trì: “Hoàng nhi……”
Nàng giơ tay lên giống như muốn ôm hắn một cái. Nhưng con rối không cho nàng cơ hội này, trực tiếp đá người ngã xuống đất.
Cước bộ Vân Lạc Đình dừng lại, vốn đang định đi ra. Nhưng nhìn thấy con rối làm như vậy, giờ cậu đi ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến Bùi Huyền Trì nghĩ nhiều.
Bùi Huyền Trì vốn có tâm ma, Vân Lạc Đình nghĩ một chút, giấu đi hơi thở trong phòng: “Chuyện hôm nay ta vào cung không được phép nói với điện hạ.”
Con rối đứng phía sau nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Hạ Thục Nguyệt ngã xuống đất, nàng không vội vàng đứng dậy: “Tội gì phải tuyệt tình như vậy? Ngươi còn không thể giết ta, cũng không thể giống như Thuần phi tùy tiện xử lý. Ta là mẫu thân của ngươi, ngươi đụng đến ta nhất định sẽ bị người trong thiên hạ lên án. Cho dù ngươi có bước lên ngôi vị hoàng đế, ngươi cũng khó có thể phục chúng.”
“Huống chi còn có phủ Tướng quân, còn có Hạ gia ở đó. Cha mẹ ta, huynh trưởng ta sẽ không cho phép ngươi tùy ý làm bậy.”
Nàng không muốn như kẻ ngu Thuần phi kia, nàng biết được mọi chuyện đều phải để lại cho mình một con đường lui.
Bùi Huyền Trì nói: “Ngươi sẽ không chết.”
Khoé môi Hạ Thục Nguyệt cong lên.
“Chết quá lời cho ngươi.”
Bỗng dưng Hạ Thục Nguyệt ngước mắt lên: “Bùi Huyền Trì, ta là mẫu thân của ngươi. Cho dù ta đối sử với ngươi không tốt, ngươi cũng không thể phủ nhận ta là người sinh ra ngươi! Ngươi muốn làm gì!?”
“Bùi Văn Hiên lòng muông dạ thú nổi lên tranh chấp với Thục quý phi, âm thầm hạ độc. Thục quý phi không chữa trị được nên đã bỏ mình. Tương lai, ngươi sẽ được đưa đến một nơi không có người nhận ra ngươi. Sẽ có sát thủ đuổi giết ngươi, ngươi cố gắng chạy, sát thủ đuổi kịp sẽ lấy đi một thứ trên người ngươi, đôi mắt, hoặc là lỗ tai, ngươi sẽ không chết. Cho dù đến một khắc cuối cùng ngươi vẫn sẽ sống, sẽ vẫn luôn tồn tại. Ngoại trừ sát thủ, cho dù là ngươi cũng không có cách nào khiến bản thân mình bị thương. Ngươi so với bất kỳ kẻ nào cũng sẽ sống thọ hơn.”
Cảm nhận đau đớn, đói khát, thống khổ, hoảng sợ, sợ hãi. Nhưng ngươi sẽ không chết, kéo theo cơ thể tàn tạ của mình, đạt được cuộc sống vĩnh cửu.
Trong giây phút Bùi Huyền Trì vừa dứt lời. Hạ Thục Nguyệt liền cảm thấy cả người phát lạnh, nước mắt sợ hãi chảy ra: “Ta là mẫu thân của ngươi, ta chính là mẫu thân của ngươi! Sao ngươi dám đối sử với ta như vậy!”
Hạ Thục Nguyệt giãy giụa muốn đứng dậy nhào qua. Nhưng thị vệ gắt gao che ở trước mặt, không cho nàng một chút cơ hội nào.
“Bùi Huyền Trì! Ngươi máu lạnh không có tình người như vậy, không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?!”
Nhìn Thục quý phi chật vật ngã trên mặt đất. Bộ dáng gầm lên giận dữ không còn ung dung sang quý như lúc trước.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Báo ứng của ngươi đã đến rồi.”
Hô hấp của Thục quý phi cứng lại, đối mặt với kinh sợ khiến nàng không nói lên lời, nhưng mà, Bùi Huyền Trì lại không đợi nàng nói, trực tiếp xoay người rời đi.
Cứ như vậy, Hạ Thục Nguyệt không quan tâm đến những thứ khác, mặt đầy nước mắt, không ngừng nói: “Bùi…… Đừng đi, Bùi Huyền Trì ngươi đừng đi!”
Nhưng mà, Bùi Huyền Trì mắt điếc tai ngơ, căn bản không để ý đến nàng đang khóc rống, lập tức rời khỏi cung Thập Phương.
“Bùi Huyền Trì!” Hạ Thục Nguyệt tức giận hét lên, nhưng Bùi Huyền Trì đã sớm không thấy bóng dáng.
Hạ Thục Nguyệt nhìn bóng lưng Bùi Huyền Trì rời đi, chậm rãi siết chặt nắm tay, ngã trên mặt đất quá lâu, hai chân đã cứng đờ.
Bị thị vệ đẩy ra, chỉ sợ lúc đụng vào mặt đất đã bị thương. Nàng lảo đảo đứng dậy, không rảnh lo xử lý dung nhan của mình, cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi nhìn thấy chưa? Ta là mẫu thân của hắn, chỉ là sinh ra không quan tâm đến hắn, cho dù có phái sát thủ ra, không phải cũng không tổn thương đến hắn một chút nào hay sao? Hắn một khi đắc thế liền đối xử với ta như thế.”
“Ngươi còn dám ở bên cạnh hắn sao?”
“Hắn chính là một kẻ máu lạnh vô tình, một chút tình người cũng không có, ngươi cho rằng bây giờ hắn đối xử tối với ngươi, thì về sau cũng sẽ đối xử với ngươi như cũ sao? Chờ đến lúc hắn chán ngươi, ghét ngươi, mệt mỏi, nhất định cũng sẽ vứt bỏ ngươi.”
Không được đáp lại, Hạ Thục Nguyệt cũng không nản lòng, mà là tiếp tục nói: “Chúng ta cùng nhau, ta có thể giúp ngươi. Mọi thứ đều bị nắm trong tay của bắt kỳ kẻ nào cũng không bằng tự mình nắm giữ nó. Ta có cách giúp ngươi đoạt quyền, tự ngươi lên làm hoàng đế, hoặc là, ngươi cướp đôi mắt kia, không những có thể tu luyện, còn có thể đạt được một nửa tu vi của hắn.”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Dừng một chút, Hạ Thục Nguyệt lại tăng thêm lợi thế: “Những thứ ta có, đều sẽ trở thành trợ lực cho ngươi.”
Vân Lạc Đình đi ra, trong mắt tràn đầy suy nghĩ, trầm giọng nói: “Ngươi thật đáng sợ.”
Cậu biết tại sao Hạ Thục Nguyệt lại để nha hoàn đến tìm mình.
Hạ Thục Nguyệt biết mình không trốn thoát, cho nên muốn mượn tay cậu. Cho cậu nhìn thấy loại giáo huấn không có tình người này, để cậu nhận ra Bùi Huyền Trì là dạng người gì.
Dùng để khơi dậy mối lo lắng sau này của cậu, sau đó tìm cơ hội hợp tác.
Lợi dụng cậu, để chạy thoát khỏi bàn tay của Bùi Huyền Trì.
“Bùi Huyền Trì là loại người gì, ta càng rõ ràng hơn ngươi nhiều.” Vân Lạc Đình kéo lại áo choàng trên người, không muốn cùng kẻ điên trong đầu toàn là tính toán nói thêm: “Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian chạy đi. Quý phi tay không thể xách vai không thể khiêng, đến lúc đó chạy không nổi liền xong rồi.”
Nụ cười trên mặt Hạ Thục Nguyệt dần đông cứng lại. Nàng giống như không nghĩ đến sau khi cậu nhìn thấy cảnh kia, vẫn không dao động: “Ngươi, ngươi không nghe hiểu ý của ta, ta muốn nói…… Lúc này Bùi Huyền Trì đối xử với ta như vậy, vậy thì sau này cũng có thể ——”
“Hắn sẽ không.” Vân Lạc Đình ngắt lời nàng, chán ghét nói: “Đừng lấy ý niệm ghê tởm khiến người ta buồn nôn trong đầu ngươi để phỏng đoán hắn.”
“Chờ đã…… Ngươi đừng đi, ta còn chưa nói xong, ngươi đừng đi!” Hạ Thục Nguyệt hoảng hốt muốn duỗi tay bắt lấy cậu. Kết quả lại túm vào khoảng không, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Nàng cuối cùng chỉ biết dựa vào cậu, nếu cậu lại đi, vậy nàng chẳng phải ——
Không, không được, nàng không muốn thế.
Nàng đường đường là Quý phi, nàng chính là đích nữ của Hạ gia!
“Ta biết sai rồi, dù nói thế nào ta cũng là mẫu thân của Bùi Huyền Trì. Ngươi là người bên cạnh hắn, cho dù ngươi không để ý đến ta. Nhưng ngươi nhẫn tâm để hắn ngày sau bị người trong thiên hạ chửi rủa sao? Hắn tàn nhẫn, độc ác như vậy, Ngươi thật sự không sợ hãi hắn sao?”
Nước mắt của Hạ Thục Nguyệt lại chảy xuống. Lần này nàng thật sự sợ, nàng không muốn sống cuộc sống mà Bùi Huyền Trì nói, nàng không muốn đời sau phải sống trong sợ hãi mãi mãi.
“Cứu ta, cho dù có là do ngươi bộc phát thiện tâm, cầu xin ngươi cứu ta.”
Nhìn người này, Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: “Không phải là ngươi biết sai rồi. Mà là ngươi thấy ta không có ý định hợp tác với ngươi, ngươi biết sợ.”
Cho đến thời khắc cuối cùng, ngươi vẫn không có một chút hối hận. Cũng hoàn toàn không cảm thấy vứt bỏ một đứa bé còn chưa biết đi ở trong phế cung thì có vấn đề gì. Thậm chí còn oán trách tại sao lúc trước sát thủ không giết chết hắn.
“Người trong thiên hạ chỉ biết ngươi bị Bùi Văn Hiên đầu độc chết, liên quan gì đến hắn?”
Vân Lạc Đình lắc đầu, trong lòng bực bội nói: “Hắn không muốn chủ động hại bất kỳ kẻ nào. Hắn vốn không nên gặp phải những chuyện này. Hắn đáng nhẽ phải có tuổi thơ hạnh phúc, tương lai phi thăng thành tiên được vạn người kính ngưỡng.”
Tránh khỏi Thục quý phi đang quỳ rạp khóc rống trên mặt đất, Vân Lạc Đình xoay người đi về phía ánh mặt trời bên ngoài.
Trong sách viết ra kết cục bi thảm cho ngươi, nhưng tương lai thực sự của ngươi, nên được chúng ta cùng nhau viết lại.
Nhưng lúc đi ra ngoài, bước chân Vân Lạc Đình dừng một chút, xoay người quay lại.
Đôi mắt Hạ Thục Nguyệt sáng lên, giống như bắt lấy cọc rơm cuối cùng: “Ngươi có phải thay đổi ý định rồi hay không——”
Vân Lạc Đình hỏi: “Cửa sau của cung Thập Phương ở đâu?”
Con rối nói: “Công tử đi theo ta.”
“Được.”
Trong mắt Vân Lạc Đình căn bản không có người đang ngã ngồi ở dưới đất kia. Lúc đi theo con rối rời đi không nhịn được thúc giục nói: “Đi nhanh chút.”
“Rõ.”
– —
Đi gấp, khi trở về vừa lúc gặp phải xe của quan viên trong triều trên đường về nhà, trên đường tắc lại.
Vân Lạc Đình lo lắng, liền dứt khoát nhảy xuống xe ngựa chạy về.
Con rối thấy thế, muốn cõng cậu chạy. Nhưng tay vừa mới duỗi ra đã thu về, không biết phải làm sao, trong lúc nghĩ ngợi Vân Lạc Đình đã chạy xa.
Cũng may lúc cậu quay về Bùi Huyền Trì còn chưa về đến nơi. Vào phòng thay một bộ quần áo khác, nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy Bùi Huyền Trì bước xuống xe ngựa.
Vân Lạc Đình chạy tới, nhào vào trong lồng ngực hắn, ở trong lồng ngực hắn cọ: “Mừng ngươi về nhà!”