Nhì nhằng rất lâu, Tần Trung dường như mất hết kiên nhẫn:
– Không thì chen chúc ba người một phòng cũng được. Con gái các người lúc ngủ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ…
So với phòng một người rộng rãi thoải mái nhưng đáng sợ, phòng ba người chật chội cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hà Tịch cũng không muốn tiếp tục tình trạng thế này, tự nhận lấy chiếc phòng đơn độc cuối dãy. Cô dù sao cũng không muốn phải ngủ chung với Cảnh San San.
Lâm Di như có điều lo lắng:
– Chị không sợ thật không? Nhà trọ này cũ kỹ, phòng của chị lại ở cuối dãy. Ban ngày sáng sủa là vậy, nhưng về đêm không biết sẽ ra sao…
Hà Tịch lắc đầu:
– Không sao đâu, đừng lo.
Bọn họ đi đường xa, ai nấy đều mỏi mệt rồi. Nếu còn vì chuyện phòng ốc mà đứng đây cãi vã thì chắc chắn sẽ có người ngất luôn mất.
Mọi người nhìn về phía Dương Minh, chờ đội trưởng chốt một câu cuối.
Cậu nhìn Hà Tịch sau đó xách túi đồ lên:
– Chia xong rồi thì ai về phòng người nấy. Một tiếng nữa tập chung dưới tầng một để đi ăn cơm. Chiều nay sẽ đi đến khu mộ cổ.
Mọi người chỉ chờ có vậy, nhanh chóng ôm đồ đi tìm phòng.
Hà Tịch bước vào phòng, đảo mắt một lượt, trong lòng có chút e ngại. Đúng là khá rộng, chăn gối sạch sẽ, nội thất gọn gàng, nhưng từ lúc bước vào, khắp người cô cứ có cảm giác lành lạnh, da cô cũng không nhịn được mở sởn gai ốc.
Cô đi đến kéo rèm, mở cửa sổ. Căn phòng sáng bừng lên, xua tan bớt không khí lạnh lẽo. Khách quan mà nói, ở một làng quê nghèo xa xôi, chất lượng nhà trọ thế này đã được coi là rất tốt rồi. Có lẽ là vì ít khi có khách tới nên cảnh vật ảm đạm mà thôi. Lúc mới tới họ nghe chủ trọ nới từ đầu năm chỉ có 2-3 đoàn khách tới, chủ yếu là nhóm các nhà khảo cổ.
Đồ đạc của cô không nhiều, xếp một lúc là xong. Vẫn còn thời gian, cô tắm rửa xong liền leo lên giường nghỉ một lúc. Ngồi trên tàu lâu khiến cả người nhức mỏi, ngủ cũng không được ngủ tử tế.
Đối diện với nhà trọ là nhà bác trưởng thôn. Tiếng loa thông báo các hộ đã tới thời điểm thu hoạch khoai, vận động mọi người thu hoạch càng sớm càng tốt để canh tác vụ mới.
Giọng đàn người ông khàn khàn, giống như người bị bệnh ho lâu ngày, lại là khẩu ngữ của người địa phương, khó nghe vô cùng. Hà Tịch đoán chừng trưởng thôn này cũng đã rất lớn tuổi rồi…
Kết thúc thông báo là tiếng nhạc vang lên. Hầu hết là những bản nhạc cũ kỹ, là loại mà những người cao tuổi thường nghe. Chất lượng loa đài không tốt, âm thanh không được mượt mà cho lắm, đôi lúc còn bị ngắt quãng. Gợi nhớ lại những ngày bé, nhà cô có một chiếc đài gác xét, buổi chiều bà ngoại rảnh rỗi thường hay ngồi dưới nắng, mở bài hát mà mình thích rồi ngân nga theo. Cái đài gác xét đó là ngày ông ngoại còn trẻ mua tặng cho bà. Ông biết bà thích nghe hát, liều mạng đi rửa xe thuê, dành rất lâu mới mua được rồi đem tặng cho vợ. Có lẽ vì thế mà bà ngoại luôn coi nó như báu vật. Sau này nó hỏng rồi, bà vẫn tiếc không dám bỏ đi, ngày ngày đặt ở đầu giường, lau chùi sạch sẽ.
Khung cảnh hình yên hiện ra trước mặt. Mẹ Hà cặm cụi trồng rau vào những chiếc xô vỡ. Khi ấy nhà cô rất nghèo, đất quanh nhà không rộng, mẹ Hà gom lại những chiếc xô cũ không thể đựng gì được nữa, sau khi sửa lại một chút liền có thể chứa đất để trồng rau. Bà ngoại ngồi bên cạnh, thi thoảng nói vài ba câu với con gái. Lúc tưới rau, dòng nước chảy qua, trên lá đọng lại một vài hạt ngọc nhỏ, phản chiếu tia nắng sắc nhọn. Dưới ánh chiều vàng rực, Hà Tịch ngồi trong lòng bà, nghe bà hát rồi ngủ lúc nào không hay. Cảnh tượng xa cũ lại có thể sắc nét đến thế.
“Mặt trời xuống núi rồi
Cô nương sao còn thơ thẩn quên lối về
Có chàng đốn củi ngắt đoá hoa dại
….
Một nụ cười e thẹn
Một đôi mắt say mê
Rốt cuộc là ai chẳng tìm thấy đường về
Là chàng hay là ta ….”
Giọng ca nữ nhỏ dần rồi nhỏ dần…
“Cốc cốc!”
Tiếng ai đó gõ cửa khiến Hà Tịch tỉnh giấc. Hình như gần đây bởi vì bận rộn nhiều việc dẫn tới cơ thể mệt mỏi, cứ nằm xuống là lại ngủ thiếp đi.
Cô dụi mắt, bước xuống giường đeo lại giày, sửa lại quần áo chỉnh chu rồi mới bước ra.
Dương Minh đứng trước cửa, nhìn người con gái trước mặt, bộ dạng này…chính xác là mới ngủ dậy.
– Đến giờ ăn rồi.
Giọng cậu vẫn luôn trầm thấp như thế hay chỉ khi nói với cô …
Hà Tịch nhìn xuống đồng hồ, đúng là đã hơi trễ. Cô đã ngủ lâu như vậy sao?
Mọi người xuống dưới tầng một hết rồi. Dương Minh là đội trưởng, thiếu ai liền có trách nhiệm tới nhắc người đó.
Không cần cậu nói gì thêm, Hà Tịch tự giác chạy vào lấy điện thoại sau đó khoá cửa phòng rồi lẽo đẽo đi theo phía sau cậu.