Nói xong, An Úy Nhiên ra hiệu cho Alpha sói đen ngồi gần nhất đứng lên đi phát tờ gấp tuyên truyền cho mọi người, sau đó liếc mắt nhìn Tước Thu và cất bước ra khỏi phòng học.
“Tước Thu, cậu đi theo tôi.”
Trong tình huống này, việc gọi riêng Tước Thu dường như đã có ý nghĩa mặc định là Tước Thu sẽ nhận được một vị trí quý báu mà không cần tốn nhiều công sức.
Dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người, Tước Thu đứng lên và theo An Úy Nhiên đến văn phòng.
Alpha sói đen được An Úy Nhiên điểm danh thì phát tờ gấp cho mọi người theo thứ tự từ góc trái trên cùng xuống dưới. Nhưng khi phát đến bên cạnh Figo, cậu ta cười lạnh, cố ý bỏ qua Figo mà phát cho người bên dưới.
Figo ngồi thẳng người, gọi Crew lại: “Tôi cần một tờ gấp tuyên truyền.”
Crew dừng bước, quay đầu cười đầy khinh bỉ nói: “Loại hung thủ giết người như cậu cũng xứng tham gia giải thi đấu trường quân sự à? Không sợ những học viên ở tinh cầu khác biết cậu là một gã đồ tể dám ra tay giết cả người đồng đội ở chung sớm tối với mình sao?”
Lại lần nữa nghe được từ “đồ tể” quen thuộc, Figo bỗng chốc thấy hoảng hốt.
Những gì mà bản thân cậu ta từng lên án An Úy Nhiên, giờ lại trở thành điều mà người khác dùng để lên án chính mình.
Cậu ta chậm rãi siết chặt nắm tay, mặc cho móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.
Thấy vậy, Crew lại khích bác cậu ta: “Sao hả, cảm thấy lời tôi nói là sai sao? Oan ức lắm sao?”
Cậu ta lạnh lùng nói: “Taffy đáng thương và Hoắc Đỉnh còn oan ức hơn mà? Nếu còn sống thì hôm nay bọn họ cũng sẽ được phát một tờ gấp tuyên truyền này đấy.”
Figo gồng hết sức lực để kiềm chế bản thân, không ngừng tự nhủ với bản thân đừng quan tâm đến những lời chỉ trích đó của đối phương.
Cậu ta không sai.
Không sai.
“Nếu việc chỉ trích tôi là đồ tể có thể khiến trong lòng cậu thoải mái hơn phần nào, vậy thì tùy cậu muốn nói gì cũng được.”
Crew cảm thấy vô vị, hừ lạnh rồi xoay người đi phát tờ gấp tuyên truyền cho những người khác.
Figo thầm nghĩ, không có cũng không sao, lát nữa xem nhờ của người khác là được rồi.
Nghĩ vậy, cậu ta quay đầu: “Cậu có thể cho tôi…”
Nhưng còn chưa nói xong, người ngồi bàn sau đã lặng lẽ cầm tờ gấp tuyên truyền lên rồi đi mất.
Figo ngẩng đầu nhìn những người khác, tầm mắt cậu ta lia đến chỗ nào, các Alpha đồng loạt tránh khỏi chỗ đó.
Tuy không lên tiếng châm chọc giống như Crew, nhưng hành động tránh cậu ta như tránh hủi này còn tàn nhẫn hơn sự châm chọc của Crew nhiều.
Figo sững người giây lát, trong mắt ẩn chứa chút buồn bã.
Cậu ta hiểu được cách nhìn của mọi người đối với mình, chỉ cố nặn ra nụ cười và tự an ủi bản thân một cách lạc quan: Không sao, lát nữa xem nhờ của Đường Bất Điền và Hứa Phong cũng được.
Crew thấy vậy thì cười vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Hứa Phong và Đường Bất Điền ngồi ở vị trí khá xa. Chứng kiến cảnh này, hai người lập tức đi tới nói với Figo: “Cậu cứ mặc kệ bọn họ, chúng tôi cũng có.”
Nói xong đưa tờ gấp tuyên truyền cho Figo, nhưng bị Crew ra tay hất văng đi.
Figo thoáng khựng, rồi coi như không có chuyện gì mà ngồi xổm xuống muốn nhặt tờ giấy lên.
“Tôi nói rồi, cậu không xứng đáng được tham gia giải thi đấu trường quân sự.” Crew giơ chân giẫm mạnh lên tờ gấp tuyên truyền mỏng manh.
Thấy vẫn chưa đủ, cậu ta còn day đi day lại đến lúc trang giấy vốn sạch sẽ che kín bởi những dấu chân, bị nghiền đến nỗi bề mặt nhăn nhúm hết cả, cậu ta mới rủ lòng từ bi mà nhấc chân lên.
Crew hả hê, nhìn Figo từ trên cao và nói: “Bây giờ cậu có thể nhặt rồi đấy, tôi cho phép.”
Đường Bất Điền nóng máu, muốn xông lên nói cho ra lẽ nhưng bị Figo cản.
“Cậu ta hiếp người quá đáng!” Đường Bất Điền giận đến đôi tai gấu vẫy loạn xạ.
“Cứ để cậu ta muốn làm gì thì làm đi.” Figo cụp mắt xuống, giơ tay nhặt tờ giấy tuyên truyền bị giẫm nát lên.
Chẳng biết những lời nói vừa rồi đã chọc giận gì đến Crew. Cậu ta chỉ tay vào mũi Figo, đồng thời châm chọc Đường Bất Điền và Hứa Phong: “Các cậu đúng là anh em tốt nha. Đáng tiếc, dù các cậu đối xử tốt với cậu ta đi chăng nữa, thì đến lúc ấy cậu ta cũng sẽ giết các cậu thôi!”
Đường Bất Điền và Hứa Phong đồng thời phản bác: “Bớt xàm ngôn đi, Figo là người như thế nào, chúng tôi biết rõ hơn cậu!”
“Ha ha, biết rõ? Thật sao?” Crew không giận mà còn cười, nhếch mép mỉa mai: “Cả trường quân đội tinh cầu Darkness này, có ai mà không biết nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Figo chứ.”
Cậu ta kích động đám học viên: “Ngay trong buổi học đầu tiên, Figo đã mất khống chế và tấn công thầy huấn luyện chính, lại còn suýt chút nữa làm bị thương Omega vô tội; trong lần đánh giá thực chiến cuối kỳ, cậu ta lại tự tay giết chết đồng đội của mình. Hết chuyện này đến chuyện kia, có chuyện nào là tôi đổ oan cho cậu không?”
Tuy những học viên đứng xem không trực tiếp lên tiếng ủng hộ Crew, nhưng kết hợp với hành vi bài xích Figo của bọn họ lúc nãy và thái độ im lặng lúc này, thực hiển nhiên là bọn họ cũng ủng hộ Crew.
Thấy mọi người đều đồng ý với quan điểm của mình, Crew càng thêm đắc ý. Cậu ta châm chọc Đường Bất Điền và Hứa Phong: “Bây giờ hai người các cậu bảo vệ cậu ta, chưa biết chừng một ngày nào đó cậu ta sẽ ra tay với các cậu. Dù sao thì đã có vết xe đổ trước đó rồi, phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa nha~”
Figo nắm chặt tờ gấp tuyên truyền, nhẫn nhịn đến mức những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, tờ giấy bị cuộn lại thành những nếp gấp rất sâu. Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn lựa chọn né tránh xung đột.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Crew, kìm nén cơn phẫn nộ đến cực hạn, xong cuối cùng lại có vẻ bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
“Cậu căm ghét tôi không đủ quả quyết, hại chết Taffy, lại nhẫn tâm giết chết Hoắc Đỉnh. Đúng thế, tôi đã làm những việc đó, không thể chối cãi. Nhưng mà, tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương Tước Thu, càng không làm tổn thương bạn bè của tôi.”
Nói xong thì quay gót ra khỏi phòng học một mình.
Crew thấy Figo không mất kiểm soát thì bực bội đấm mạnh xuống bàn: Chết tiệt, sao lại không chọc giận được cậu ta!
Đường Bất Điền rất lo cho Figo, muốn đuổi theo xem thế nào nhưng bị Hứa Phong kéo lại.
“Bây giờ cậu ấy cần được yên tĩnh một mình, chúng ta đừng đi quấy rầy cậu ấy.”
Tuy biết Hứa Phong nói có lý, nhưng Đường Bất Điền vẫn hết sức khó chịu.
Quay về chỗ ngồi, lúc Đường Bất Điền đi ngang qua Crew thì mỉm cười kỳ lạ với đối phương, nhân lúc Crew không phòng bị, cậu ta vung nắm đấm đánh thẳng vào hốc mắt Crew.
“** má mày!”