“Thanh Trúc chắc chắn là không chủ động đi rồi. Là con lẳng lặng lôi đi đó. Đến lúc cậu ta nhận ra thì đã không kịp rồi. Thanh Trúc đòi về con liền bảo giờ hai đứa đã là đồng phạm của nhau, cùng nhau trốn học. Nên cậu ta dù không muốn cũng phải trốn học cùng con thôi.”
Sau đó Phi Diên hào hứng kể chuyện hắn kéo Thanh Trúc làm thế nào né tránh ánh mắt của thái giám và cung nữ lượn tới lượn lui trong cung; rồi kéo con nhà người ta đi câu cá bằng cần câu tự làm; núp lùm trộm đồ ăn trong phòng bếp của hoàng cung. Mỗi lần như vậy Thanh Trúc đều sợ hãi giãy nãy không muốn làm, nhưng cuối cùng vẫn bám gót theo sau Phi Diên đi khắp nơi.
“Con thấy cậu ta còn khoái trốn học hơn con ấy. Cha không thấy được vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích của cậu ta khi con bày trò chơi cho đâu.”
Hồng Thanh ôm đầu. Hắn bắt đầu thấy lo lắng không biết nên nói thế nào với Lam Hiên và Thẩm thừa tướng. Người ta đã tin tưởng giao phó con trai của người ta cho hắn lại bị con mình dạy hư mất. Thế này thì xấu hổ quá, không biết giấu mặt vào đâu. Hồng Thanh nhìn con trai, nghiêm giọng nói:
“Con có ý giúp Thanh Trúc là tốt nhưng không phải theo cách đó. Trước khi đến đây ta đã nói với con thế nào? Con quên rồi à? Nơi này mà hoàng cung, không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, con bây giờ đã là hoàng tử, là con trai của hoàng thượng. Có rất nhiều người đang nhìn vào con. Con làm ra hành động như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cha con, có biết không?”
Phi Diên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hồng Thanh bị doạ sợ. Hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Nhưng… nhưng phụ hoàng chẳng đã nói con không cần phải lo lắng gì. Cứ là chơi thoả thích là được. Phụ hoàng sẽ bảo vệ cho con mà.”
Hồng Thanh nhìn trời. Hắn biết là sẽ thế này nên mới không muốn Tử Hằng tham gia dạy con với mình. Y vì thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên đối với Phi Diên luôn rất chiều chuộng bất chấp mọi thứ. Như vậy hoàn toàn không tốt chút nào.
“Thôi được rồi. Ta cũng không muốn con bị gò bó trong cung nên muốn đi chơi thì con có thể đi, nhưng phải học xong và phải có sự cho phép của Hạ đại học sĩ mới được.”
“Hạ sư phụ sẽ cho con đi sao?”
“Chỉ cần con có thể hoàn thành mọi bài tập mà Hạ Lan Du giao cho thì con có thể đi chơi. Ta sẽ nói với Hạ Lan Du cho. Còn phần con, có Thanh Trúc ở bên giúp đỡ, chẳng lẽ con còn làm không được hay sao?”
Phi Diên cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi nói lí nhí:
“Nhưng mà… con không muốn học chung với mấy tên đó.”
“Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng nếu như vậy con càng phải học thật tốt rồi ngang nhiên đi chơi trước mặt chúng không phải càng thú vị hơn sao? Lúc ấy chúng tức muốn chết nhưng không dám làm gì con và Thanh Trúc.”
Phi Diên nghĩ lại cảm thấy cũng có lý.
“Hơn nữa, học giỏi cũng có cái lợi. Con thấy Thanh Trúc biết nhiều không? Có ngưỡng mộ không? Con học thật giỏi cũng sẽ biết nhiều như thế. Không chỉ vậy còn có thể dùng hiểu biết của con mắng lại những kẻ con ghét. Mắng đến mức khiến chúng tức chết mà không thể làm gì được con. Đâu phải lúc nào con cũng nhào vô đánh bọn chúng được, đúng không?”
“Không đánh được ạ?”
“Đúng rồi. Vị dụ như mấy vị cung phí muốn gây khó dễ cho cha con ta chẳng hạn.”
“À, con hiểu rồi. Con sẽ học thật tốt để có thể chửi chết bọn họ.”
Hồng Thanh giật giật khoé miệng. Trọng điểm không phải chỗ đó nhưng với một đứa con nít mới năm tuổi thì hiểu như vậy cũng được đi.
“Hôm nay ta tạm tha cho con. Không có lần sau nữa. Biết không?”
“Vâng.”
“Được rồi. Đi tắm rửa rồi ăn cơm.”
Hồng Thanh có tranh thủ hỏi Danh Thần về Thanh Trúc thì Danh Thần nói, lúc hắn tìm được hai đứa nhóc này thì Thanh Trúc đang nằm trên đùi Phi Diên ngủ say vì quá mệt. Hắn đưa Thanh Trúc về trao lại cho Lam Hiên rồi mới đưa Phi Diên về đây. Lam Hiên không giận còn có vẻ rất vui. Đây là lần đầu tiên Thanh Trúc đi chơi thoả thích như thế. Hồng Thanh cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Sau khi Hồng Thanh tắm rửa cho con trai xong xuôi thì cả hai ra bàn ăn. Hôm nay vì quá bận rộn nên hắn không thể vào bếp nấu. Nhưng những món trên bàn đều là hắn dặn đầu bếp làm theo sở thích của Phi Diên.
“Hôm nay phụ hoàng không ăn tối cùng chúng ta sao ạ?”
“Phụ hoàng con hiện tại rất nhiều việc nên tạm thời không thể đến ăn tối với chúng ta.”
“Vậy phụ hoàng có về đây ngủ không ạ?”
“Không đâu. Hắn bận lắm.”
“Vậy à? Thế thì mai cha có thể dậy sớm rồi.”
“Hả?” Hồng Thanh ngạc nhiên.
“Hôm nào phụ hoàng ở lại qua đêm là y như rằng cha ngủ đến gần trưa mới dậy, còn đau nhức khắp người. Hai người đều lớn rồi, sao cứ thích đánh nhau trên giường cả đêm vậy chứ.”
Hồng Thanh cúi mặt. Mặt hắn đỏ như tôm luộc, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Trong lòng ngầm rủa thầm tên thủ phạm nào đó gây ra chuyện tốt đẹp kia. Giờ hắn cũng chẳng có mặt mũi nào mà phủ nhận lời trẻ con nói.
“Lần sau phụ hoàng đến hai người nên ngủ riêng ra không thì để con nằm giữa đi. Khỏi phải đánh nhau cả đêm nữa.”
“Khụ. Ăn cơm đi.”
*Diên nhi, con không hiểu. Bọn họ cơ bản mỗi lần gặp nhau chính là để đánh nhau a.