Khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt không có hành động gì, hơn vạn tàn binh của đế quốc Quang Huy đang bị bao vây cũng không dám vọng động gì cả, không ngờ lúc này hai bên lại đang so tính kiên nhẫn.
Cục diện như vậy đúng như Tần Khởi đang mong đợi.
Tần Khởi đã liên lạc được với sư đoàn bộ binh tiên phong của Yến Trường Không. Đại quân chủ lực của Tư Đồ Duệ hiện đang công thành Tam Giang mãnh liệt, ít nhất phải ba ngày nữa mới có thể đuổi tới đây. Thế nhưng sư đoàn bộ binh của Yến Trường Không đã còn cách nơi này không xa, trễ nhất là trưa ngày mai có thể đuổi tới. Tần Khởi chỉ cần bao vây cánh quân của Triệu Thanh Hạm một ngày là được, chờ cho sư đoàn bộ binh của Yến Trường Không đến đây, hơn vạn tàn binh kia cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, trong lòng Tần Khởi đột nhiên cảm thấy thoáng qua chút gì đó bất an.
Đại đội kỵ binh của Tần Bố ra đi đã được hai canh giờ, nếu như quân chạy trốn quả thật là đội cảnh vệ của đế quốc Quang Huy, chắc chắn đã sớm đuổi kịp và diệt sạch không còn một mống, vì sao cho đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về? Càng khả nghi hơn nữa, không ngờ Tần Bố không phái người trở về báo tin, chẳng lẽ đại đội kỵ binh của Tần Bố đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Tần Khởi vẫn còn đang lo lắng, một tên cận vệ quân tinh mắt đứng cạnh hắn đột nhiên chỉ tay về phía trước kêu to:
– Tướng quân mau xem, bọn họ trở về rồi!
– Sao?
Tần Khởi nghe nói ngẩng đầu nhìn theo hướng tên cận vệ quân đang chỉ, là hướng Đông Nam, xa xa cuối chân trời xuất hiện đầy bóng kỵ binh đang chậm rãi tới gần phía này. Thế nhưng rất nhanh, sắc mặt Tần Khởi trở nên ngưng trọng lại, thấp giọng nói:
– Không đúng, không phải là người của chúng ta, là quân địch!
– Sao có thể như vậy?
– Sao lại là quân địch?
Thoáng chốc Tần Khởi hít sâu một hơi khí lạnh, hiển nhiên không ai dám tin tưởng, không ngờ đại đội kỵ binh của Tần Bố đã xảy ra chuyện.
Dù sao đi nữa, đại đội của Tân Bố chỉ là đuổi giết một trung đội cảnh vệ của đế quốc Quang Huy mà thôi. Lấy một đại đội quân chính quy đuổi theo giết địch chỉ có một trung đội cảnh vệ, làm sao thất thủ cho được?
Khoảng cách ngày càng gần, bọn khinh kỵ binh phía sau Tần Khởi cũng đã nhìn thấy rõ ràng, cánh quân đang tiến đến không phải là đại đội kỵ binh của Tần Bố, mà là kỵ binh của đế quốc Quang Huy, bất quá lần này xuất hiện không phải là đội cảnh vệ, mà là quân chính quy. Binh lực cũng không phải là một trung đội hai trăm kỵ binh nữa, mà là cả một đại đội hơn ngàn kỵ binh!
Chỉ trong nháy mắt, Tần Khởi đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trung đội cảnh vệ xuất hiện lúc đầu hiển nhiên chỉ là mồi nhử của quân địch. Còn về phần đại đội kỵ binh của Tần Bố thì tám, chín phần mười đã lành ít dữ nhiều, rất nhanh, suy nghĩ của Tần Khởi đã được chứng thật bằng máu tươi!
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng chừng bốn, năm trăm bước, đội kỵ binh kia ngừng lại, sau đó từng người tháo ra vật gì đó đang cột trên yên ngựa, ném thẳng về phía quân của đế quốc Minh Nguyệt. Vật thể hình tròn đen đen đỏ đỏ bay trên không một khoảng rồi rơi xuống đất, rất nhanh đã rơi thành một đống loạn xạ.
– Đó là…
Đồng tử của Tần Khởi trong thoáng chốc co rút lại, quay đầu quát một tên cận vệ quân bên cạnh:
– Ngươi lại đó xem sao!
– Dạ!
Tên cận vệ quân kia đáp ứng một tiếng, nhanh chóng giục ngựa chạy tới nhìn đống vật thể nằm lăn lóc trên mặt đất ở khoảng giữa quân của hai bên. Sau khi đứng nhìn một hồi, tên cận vệ quân nọ vội vã giục ngựa quay về, hét lớn với Tần Khởi giọng đầy bi thảm:
– Tướng quân, đầu người… toàn là đầu người! Các huynh đệ đại đội số Ba xong rồi, xong hết rồi…
– Cái gì!?
Tần Khởi nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, sợ hãi nói:
– Đúng là đầu người sao?
Sau lưng Tần Khởi, một đám tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt ai nấy nhìn nhau, mặt mày khiếp sợ.
– Thúc phụ!
Một tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên thúc ngựa ra khỏi trận, ánh mắt thê lương nhìn Tần Khởi hét lớn:
– Xin người chấp thuận cho điệt nhi dẫn liên đội số Hai xuất kích, điệt nhi nhất định phải chém tận giết tuyệt bọn khốn đằng kia, lấy thủ cấp bọn chúng để tế vong linh Nhị đệ cùng với toàn thể tướng sĩ đã hy sinh của đại đội số Ba!
Tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt kia tên là Tần Anh, là anh ruột của Tần Bố, cũng là liên đội trưởng của liên đội số hai của sư đoàn Tần Khởi.
Tần gia là gia tộc giàu có ở Định Châu, Tổng đốc Định Châu kiêm quân đoàn trưởng của quân đoàn Định Châu chính là gia chủ đương thời của Tần gia- Tần Liệt. Trong số các tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Định Châu có hơn phân nửa là con cháu của họ Tần, tình hình các châu còn lại của đế quốc Minh Nguyệt cũng đại khái giống như vậy. Về căn bản, từng châu đều do một hoặc hai gia tộc giàu có khống chế, đó cũng là căn nguyên gây ra loạn Thất Vương ba năm trước.
Anh em Tần Anh, Tần Bố, đều là con cháu trực hệ của Tần gia, xưa nay vẫn được Tần Liệt và Tần Khởi đặt kỳ vọng rất cao. Bây giờ không ngờ Tần Bố lại chết trong tay của đám quân đế quốc Quang Huy trước mắt, Tần Khởi rất đau lòng, cũng nổi lên ý niệm muốn trả thù cho cháu. Nên vừa nghe Tần Anh bước ra xin ứng chiến, lập tức đáp ứng, lại điều thêm hai đại đội của liên đội số Năm, bảo Tần Anh suất lĩnh hơn bảy ngàn khinh kỵ binh một phen đuổi giết đám kỵ binh của địch.
Không đợi bảy ngàn khinh kỵ binh của Tần Anh vọt tới, đám kỵ binh của đế quốc Quang Huy ở xa xa đã vội vã giật cương quay đầu chạy trốn.
Màn kịch hai giờ trước lại tái diễn, chỉ trong chốc lát, đội kỵ binh của cả hai bên trước sau biến mất ở cuối chân trời. Mặc dù có bài học của đại đội số Ba sờ sờ ra đó, nhưng Tần Khởi vẫn không lo lắng chút nào. Dù sao xuất kích lần này là hơn một liên đội kỵ binh hơn bảy ngàn người, quy mô một cánh quân kỵ binh như vậy đã đủ để hoành hành cả hành tỉnh Tây Bộ, cho dù không đuổi kịp kỵ binh của địch, cũng tuyệt đối không thể nào gặp chuyện không hay.