Lý Tự Nghiệp trợn tròn con mắt, cuống họng phát khô, âm thầm hoảng sợ nói:
– Mẹ kiếp, con rắn này chẳng lẽ sắp hóa thành rồng rồi sao! Cái cổ của nó còn thô hơn cả eo của ta.
Tần Tiêu lấy ba mũi tên đặt lên cung âm thầm nhắm bắn.
Mồi nhử nhanh chóng bị nuốt xong. Cho dù ngày hôm qua vừa mới ăn người nhưng mà khẩu vị của con rắn này rất khá, đã nuốt hơn mười con gà vịt rồi lại không có cảm giác no nê, tiếp tục giương cái miệng ác thú trong nháy mắt trườn tới, hơn nữa đã cách hai người vài chục bước.
Còn ba con cách hai mươi bước.
Trong lòng bàn tay Lý Tự Nghiệp có chút đổ mồ hôi, hắn kéo cung như trăng rằm, nháy mắt như con cự thú nhìn chằm chằm vào.
Hai mươi bước! Mười bước.
Tần Tiêu cơ hồ ngửi được mùi tanh nồng của con rắn!
Cuối cùng chỉ còn một con chưa nuốt vào!
Con rắn gần trong gang tấc, cơ hồ trên người của hắn có rêu xanh.
Lý Tự Nghiệp trừng mắt chuẩn bị phát tiễn. Tần Tiêu vội vàng vung tay lên, ý bảo hắn dừng tay, không muốn thả mũi tên!
Lý Tự Nghiệp kịp thời thu lực chuẩn bị phát tên.
Đúng vào lúc này cự mãng phát hiện có khác thường nên đột nhiên đứng thẳng người dậy, đầu rắn nhìn qua dò xét Lý Tự Nghiệp!
Lý Tự Nghiệp kinh hãi, vừa mới chuẩn bị bắn tên gẩy đao thì Tần Tiêu vận nội tức truyền âm:
– Không nên lộn xộn! Bất động thì không có việc gì. Đợi nó ngấm rượu thì chúng ta động thủ lần nữa!
Lý Tự Nghiệp mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, hắn không dám có chút động tác nào, mặc cho đầu con rắn tiến sát người của mình, đôi mắt rắn to như cái tô lóe hàn quang, lạnh lùng theo dõi hắn!
Tần Tiêu kéo cung trăng rằm, tùy thời chuẩn bị phát tiễn!
Cự mãng lắc lắc đầu, trong miệng phát thổ tín cơ hồ muốn cọ đến trên mặt Lý Tự Nghiệp!
Lý Tự Nghiệp kiềm chế tâm thần, tận lực kiềm nén cảm xúc của mình không được vội vàng xao động, gần trong gang tấc giằng co với con rắn.
May mắn là cự mãng cơm nước no nê, đối với “Tử thi” như Lý Tự Nghiệp thì không có chút hưng thú, sau khi dò xét thì cái đầu hạ thấp xuống, nó bò trên mặt đất, tuần tra lui tới chung quanh.
Nhìn ra được động tác của cự mãng không còn nhẹ nhàng linh hoạt như lúc trước, chậm chạp hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ cũng càng chậm.
Rốt cục nó đã chẳng muốn bò nữa, đem thân thể quần lại thành một đống, nó nằm trên tảng đá ngủ say sưa.
Cho đến lúc này Lý Tự Nghiệp mới thở ra một hơi, trong lồng ngực thì xuất hiện một cổ lửa giạn, lại dám dọa ta!
“Vèo” một tiếng rít gào, Lý Tự Nghiệp bắn ra một mũi tên thẳng tắp đâm trúng con mắt trái của con rắn.
Con cự mãng đột nhiên bị đau ở mắt trái thì thân thể điên cuồng quay cuồng trên mặt đất, trong sơn cốc phát ra tiếng vang như sấm sét, đá ở gần đó đều bị nát bấy.
Tần Tiêu kinh hãi, nói:
– Huynh đệ không tốt, nhanh chóng lên chỗ cao hơn! Mũi tên này bắn quá sớm làm bị thương nó, chọc giận nó rồi.
Quả nhiên cự mãng sau khi quậy nát một lúc thì như nổi điên nhắm vào Lý Tự Nghiệp đánh tới, tốc độ vô cùng nhanh, cái đuôi to như roi thép quét tung đá trên mặt đất, lưu lại một cái rãnh to như chậu rửa mặt.
Lý Tự Nghiệp cắn răng một cái lại bắn ra một mũi tên.
“Phốc” một tiếng, mắt phải của cự mãng bị xuyên thủng, kích thích một cột máu bắn ra.
Tần Tiêu thừa cơ bắn ra ba mũi tên cùng lúc, có hai mũi bắn vào chỗ bảy tấc của con rắn, một mũi tên bắn vào miệng của nó.
Cự mãng bị trọng thương đột nhiên ngẩng cao đầu, nó phát ra tiếng Xiiii một tiếng thật dài, sau đó cả thân thể lại quay cuồng trên mặt đất, mũi tên bắn vào miệng của nó xuyên ra và cắm vào vách đá lõm vào một lỗ lớn.
Vèo! Sưu sưu sưu!
Lại có bốn mũi tên bay ra, bay thẳng tới đầu và chỗ hiểm bảy tấc không lệch một ly!
Huyết quang văng khắp nơi, bụi đất tung bay tiếng nổ mạnh liên tục!