Nghe thấy tiếng khóc của cô Tử Phong đang làm việc vội ngưng lại nhăn mặt.
– Có chuyện gì từ từ kể anh nghe.
Nhưng giờ đây Băng Thiên đang rất hoảng loạn làm sao cô có thể nói được gì chỉ tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng.
– Tử…Tử Phong…tai..tai nạn…hức…
Nghe đến đây Tử Phong không nói nhiều cầm áo khoác vội chạy tung ra ngoài trên tay vẫn còn cầm điện thoại dỗ dành cô.
– Ngoan! Đừng khóc nữa, anh tới liền.
Ní xong anh cúp điện thoại mở định vị và đi theo.
…
Tại bệnh viện.
Băng Thiên ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện mà đứng ngồi không yên mặc kệ chân đau đã tâm tím tái, đôi mắt đã khóc đến mức đỏ lừ. Không phải để cô chờ lâu Tử Phong đã chạy đến bên cô. Khi thấy bóng dáng cô Tử Phong đã gọi lớn.
– Băng Thiên!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Băng Thiên quay đầu lại nước mắt đã khô không biết từ lúc nào đã trực trào chảy ra. Cô chạy vội vào lòng anh ôm chặt tìm chút sự ấm áp và an toàn.
Thấy cô như vậy anh xót lòng không biết cô đã sợ đến mức nào. Tử Phong ôm chặt cô và lòng hôn lên mái tóc như để chấn an.
– Ngoan! Đã có anh ở đây rồi.
Lúc này Băng Thiên mới bình tĩnh lại nhìn anh mà nói.
– Dung Thanh…cô ấy…
Thấy cô nặng nhọc nói anh ôm cô vào lòng mà an ủi.
– Không sao! Cô ấy sẽ không sao.
Ngay sau khi anh nói cũng là lúc cánh cửa phòng phẩu thuật mở ra. Đội quân bác sĩ cũng bước ra với nhễ nhại mồ hôi đầy nặng nhọc. Băng Thiên thoát khỏi vòng tay anh đi lại gần bác sĩ chính mà hỏi.
– Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ lắc đầu nhìn 2 người mà nói.
– Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Vì phần đầu va chạm quá mạnh và mất máu quá nhiều nên cô ấy đã từ trần ngay từ lúc mới bước vào cửa phẫu thuật. Mọi người hãy vào nhìn cô ấy lần cuối. Chúng tôi xin phép.
Nghe câu nói của bác sĩ Băng Thiên đã ngất lịm đi vì mệt mỏi.
Thấy cô ngất xỉu, Tử Phong rất hoảng loạn, gọi lớn tìm bác sĩ và bế thẳng cô vào phòng vip.
Chỉ sau vài phút bác sĩ bước ra.
– Cô ấy không có gì đáng ngại cả, chỉ là…
Reng reng reng.
Câu nói của bác sĩ bị ngắt quảng vì tiếng điện thoại. Tử Phong lôi ra và vẩy tay cho ông bác sĩ đi.
– Có chuyện gì?
Đầu dây bên kia kính cẩn trả lời.
– Lão đại! Bọn lão Hổ vẫn đang theo sát cô chủ, người tông xe cũng là đồng bọn của chúng phái tới hiện đã được bắt sống và nhốt dưới tầng hầm.
Nghe được câu trả lời thích đáng từ đàn em của mình, Tử Phong rất hài lòng mà lên tiếng.
– Rất tốt! Tối nay không cho nó ăn cơm đánh cho nó biết thế nào là người không nên đụng vào.
Sau khi cúp máy anh bước vào phòng thấy cô đang nằm trên giường an giấc thì lòng cảm thấy nhẹ nhỏm đi phần nào. Sau một ngày mệt mỏi Tử Phong bước vào phòng tắm. Sau khi ra ngoài anh chỉ quấn độc một chiếc khăn với hương sữa tắm thoang thoảng.
Tử Phong sấy vội mái tóc rồi trèo lên giường ôm cô vào lòng. Hôm nay khi cô gọi mặc dù không nghe rõ tất cả chỉ nghe thấy cô khóc và nói đang ở bệnh viện thôi là ruột gan anh đã nóng lên, hoảng hốt như sợ một điều gì đó. Phải chăng là sợ mất cô?