“Còn không cút ra ngoài?”
“Lại nổi điên rồi!” Mặc Phong khổ sở nhặt tài liệu lên, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Cửa phòng ầm ầm đóng lại, Hoắc Tư Thần đưa tay xoa xoa trán, mất cả hứng làm việc. Anh chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sao tên này cứ thích làm phiền anh vậy? Còn có mẹ anh, đã gấp đến độ chịu hết nổi.
Vừa nghĩ tào tháo là tào tháo xuất hiện, điện thoại của Hoắc Tư Thần rung lên, hiển thị số gọi tới là của mẹ anh.
Đầu ngón tay thon dài lướt qua màn hình, mở loa ngoài, Hoắc Tư Thần hỏi:
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Khi nào con về nhà? Bạch Lạc Y hôm nay ghé chơi, có mang mấy món con thích.”
“Không về.”
Hoắc Tư Thần nói xong tắt điện thoại, giận dữ đập bàn một cái. Hết chuyện này đến chuyện khác quấn lấy anh, thật sự không thể chịu được, anh phải đi công tác thôi, như lời Mặc Phong nói thì không nên cứng nhắc quá, cần phải ra ngoài thư giãn một chút cho khuây khỏa.
Gọi điện thoại cho anh không được, mẹ anh lại đổi sang nhắn tin:
“Nếu con không về thì mẹ sẽ giận đấy, con có biết hai năm qua Bạch Lạc Y đã hy sinh nhiều thế nào không? Mặc dù đã dọn ra ngoài từ tháng thứ năm ở nhà chúng ta, nhưng thời gian sau đó con bé sợ mẹ buồn nên lúc nào cũng ghé qua. Con bé bây giờ đã hai mươi tám rồi, còn tiếp tục như vậy nữa sẽ không lấy chồng được.”
Hoắc Tư Thần liếc nhìn xong càng thêm khó hiểu, mẹ anh chẳng lẽ mong có cháu đến độ này rồi? Ngày trước khi gia đình Hàn Tuyết hối thúc thì bà không đồng ý, bởi vì khi đó hai nhà có thù với nhau, nhưng Bạch Lạc Y thì khác, có công giúp Hoắc gia làm chứng. Mặc dù việc này trong lòng Hoắc Tư Thần chẳng là gì, tuy vậy mẹ anh lại vô cùng biết ơn cô ta.
“Thật là phiền.”
Hoắc Tư Thần lẩm bẩm, gọi thư ký chuẩn bị quần áo và đặt vé máy bay cho anh, sau đó lôi đầu Mặc Phong theo. Ngay buổi chiều ấy, anh bàn giao công việc cho cấp dưới xong thì ra sân bay, giữa đêm bay thẳng đến thành phố M.
Anh nói rõ, không về chính là không về.
Ngồi trên máy bay nhìn ra bên ngoài, không rõ vì lý do gì mà trong lòng Hoắc Tư Thần đột nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc Phong ngồi bên cạnh ngủ há miệng, nước miếng chảy ròng ròng.
Hạng thương gia được phục vụ tận tình chu đáo, ghế ngồi vô cùng thoải mái, vì vậy khi đáp máy bay xuống thành phố M, cả hai người đều rất tỉnh táo.
Hoắc Tư Thần kéo va li đi ở phía trước, Mặc Phong nghiêng ngã đuổi theo sau. Hai thân ảnh cao lớn đẹp mắt ấy thu hút vô số ánh nhìn của các thiếu nữ, đàn ông độ tuổi ba mươi đúng lúc có sức quyến rũ nhất, chỉ một cái liếc ngang qua đã khiến một dàn mỹ nữ xoắn xuýt.
“H-Họ là minh tinh à?”
Một người chuyên đu showbiz phủ nhận:
“Không phải đâu, tôi chưa thấy họ bao giờ…”
“Đẹp trai quá.”
“Tôi muốn làm quen quá, có nên tiến lên không?”
Trong lúc họ bàn tán và chần chờ, hai người đàn ông đã lên taxi đi mất.
Thành phố M, nơi dừng chân đầu tiên của Hoắc Tư Thần sau hai năm dài không ra ngoài đi công tác. Anh không biết rằng đây là nơi anh sẽ gặp lại người mà mình vẫn luôn mong ngóng.