Giang Nghĩa nói: “Sao thế, tôi nói không rõ hả? Từ bây giờ, ông chính là chủ quán ăn này.”
“Chiến thần, có thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp? Ông cảm thấy mình không đủ năng lực hay là cảm thấy quán ăn này không xứng với ông?”
“Không phải, tôi chỉ nghĩ… không công mà lại hưởng lộc, quán này trang trí chắc cũng tốn mấy trăm triệu đúng không? Còn có đủ thứ chi phí khác, tiền thuê mặt bằng,… bỗng dưng để tôi làm ông chủ, tôi không chịu được, tôi vẫn nên làm đầu bếp là được rồi.”
Giang Nghĩa cười: “Mau thu lại mấy câu không có tiền đồ đó lại cho tôi. Nhiếp Tranh, từ nay về sau, ông chính là ông chủ của quán này, đây là lệnh!”
Nhiếp Tranh cảm động rơi nước mắt: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Giang Nghĩa gật đầu: “Tất cả chi phí trang trí, mặt tiền, tiền thuê và tiền nguyên vật liệu của quán ăn này đều tính cho tôi. Ông chỉ cần điều hành cửa hàng tốt nhất theo cách của mình là được, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Nếu ông kiếm được tiền thì giữ lại cho mình, đừng đưa cho tôi.”
“Hơn nữa, tôi sẽ cho ông 30 tỷ tiền vốn, có đủ không?”
“Đủ, quá đủ rồi, tôi cũng không cần nhiều như vậy đâu.” Đời này, Nhiếp Tranh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy nên kích động không nói nên lời.
Giang Nghĩa gật đầu: “Đủ là được rồi, câu cuối cùng, sau này đừng gọi tôi là ‘chiến thần’ nữa, cứ gọi tôi là ‘lão đại’ đi.”
“Vâng, lão đại.”
Nhiếp Tranh hỏi: “Lão đại, cậu tốt với tôi như vậy, tôi thật sự không biết làm sao để trả ơn cậu.”
“Muốn trả ơn sao?” Giang Nghĩa ngồi xuống: “Đúng lúc tôi đang đói bụng, ông lấy nguyên liệu có sẵn làm cho tôi một bàn thức ăn để tôi no bụng là đã trả ơn tôi rồi.”
“Ha ha, tôi đi làm ngay!”
Nhiếp Tranh đặt con gái mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong đại sảnh, sau đó đi vào bếp sau nấu ăn.
Trong khi ông ta đang nấu ăn, Nhiếp Khương chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa cười hỏi: “Cháu đang nhìn gì thế?”
“Cháu đang xem thử chú có phải có siêu năng lực không.”
“Ồ? Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì ba cháu đã rất lâu rồi chưa từng cười. Nếu chú có thể làm ba cháu cười, vậy thì chú chắc chắn có siêu năng lực rồi.”
Giang Nghĩa nghe xong thì cảm thấy có chút chua xót.
Anh lặng lẽ nhìn Nhiếp Tranh đang bận rộn ở bếp sau, có thể hiểu được bao nhiêu năm qua người đàn ông này đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.
“Khương, cháu yên tâm đi, sau này ba cháu sẽ cười suốt thôi.”
“Có thật không ạ?”
“Thật chứ, chú hứa với cháu sẽ sử dụng siêu năng lực của mình để làm cho ba cháu mỉm cười.”
“Cảm ơn chú ạ.”
……
Bận rộn cả một ngày trời mới về nhà, Giang Nghĩa vừa vào cửa đã thấy mẹ vợ Tô Cầm đang ngồi trên ghế sô pha viết gì đó.
Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh đưa ra ý kiến.
Giang Nghĩa tò mò đi tới hỏi: “Mẹ, Thu Huyền, hai người đang nghiên cứu gì vậy?”
Đinh Thu Huyền nói: “Không phải sắp đến sinh nhật của bà ngoại rồi sao, mẹ con em đang chuẩn bị sinh nhật cho bà.”
Tô Cầm nói: “Bà ngoại các con năm nay tròn 80 tuổi, cả nhà trên dưới đều rất coi trọng. Hai đứa em trai của mẹ đã mời những đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nấu ăn cho bà ngoại các con, mẹ cũng nên mời một người mới được. Chỉ là chọn tới chọn lui vẫn không biết tìm ai thích hợp nữa.”
“Ồ?” Giang Nghĩa hỏi: “Mẹ, mẹ có yêu cầu gì với đầu bếp này không?”
Tô Cầm nói: “Yêu cầu là món ăn phải ngon. Hơn nữa, mẹ của mẹ lớn tuổi rồi, còn mắc bệnh Alzheimer nữa, đầu óc không được tốt lắm, dẫn đến mấy phương diện như vị giác, điều hòa cơ thể cũng không ổn. Có rất nhiều thứ bọn mẹ ăn được nhưng bà ấy cứ ăn vào là lại nôn ra, hơn nữa khẩu vị ngày nào cũng giống nhau, không có gì đặc sắc.”
“Vì vậy, đầu bếp mà mẹ muốn tìm không chỉ nấu ăn giỏi, mà còn phải hiểu tâm tư của con người, biết biến đổi để phù hợp, tốt nhất là có hiểu biết một chút về thuốc thang.”
Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh nghe xong thì trợn tròn mắt: “Mẹ, dựa theo yêu cầu của mẹ thì căn bản không thể tìm được người thích hợp đâu.”
“Không sao, con có quen biết một đầu bếp, người này trình độ rất tốt, để con hỏi xem có được không.”
Giang Nghĩa gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh rồi nói hết yêu cầu của Tô Cầm và tình trạng của bà ngoại cho ông ta.
Nhiếp Tranh vẫn chưa có cơ hội trả ơn Giang Nghĩa, nghe đến đây thì mỉm cười, vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để cho tôi.”
Cúp điện thoại, Giang Nghĩa nói với Tô Cầm và Đinh Thu Huyền: “Con đã nhờ được đầu bếp giúp mẹ rồi.”
Tô Cầm hỏi: “Có đáng tin không?”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Mẹ thấy con có làm chuyện gì không đáng tin không?”