Đứa con hoang đó luôn theo chân ta kể từ ngày nó biết đi, nó luôn gọi anh ơi bằng chất giọng ngây ngô và lạc quan đấy. Dẫu rằng ta tỏ ra ghét bỏ thế nào.
Nó luôn cố gắng và kiên trì thể hiện bản thân, cho dù ông cha của ta có lạnh lùng ra sao. Kể cả lúc kiểm tra thể chất và biết được mình không có ma lực giống như ta, nó chẳng quá buồn phiền mà lại tiếp tục cố gắng vào những điều vô bổ (ta cho là vậy).
Và rồi mẹ nó ra đi. Nó đã khóc rất nhiều.
Ta không buồn cho nó. Nhưng cũng bớt ghét nó một chút.
Vì giờ nó cũng không có mẹ, giống như ta.
Có em trai là một trải nghiệm không đến nỗi nào. Ít ra thì nó không giống như những đứa con hoang ở gia tộc khác. Luôn nhăm nhe vào vị trí thừa kế, Saul là đứa chỉ muốn được công nhận bởi chính nó mà thôi.
Ta có thể thấy rõ điều đó, chỉ là ta chọn cách lờ nó đi. Ta không thể nào công nhận nó được. Cứ như thần linh đã định sẵn ta và nó sẽ là kẻ thù.
Có lần, ta hỏi quản gia Jonathan. Ông nghĩ gì về Saul?
Johnathan trầm ngâm một chút rồi khiêm tốn trả lời. Tôi chẳng nghĩ gì cả. Ông ta không thành thật, nhưng ta cũng không hỏi thêm.
Johnathan là một người quản gia tận tụy, luôn làm tốt mọi việc và trung thành với vị trí của mình. Ông ấy cho ta cảm giác tin tưởng còn hơn cả cha của mình. Ông ta cũng là người luôn dọn dẹp mọi rắc rối quý tộc của ta.
Cho dù ta biết, ông ta có mục đích khác trong tất cả những chuyện này. Nhưng ta không làm gì cả. Ta biết mình chẳng thể làm gì. Một kẻ vô dụng như ta thì có thể làm gì cơ chứ?
Mục đích gì cũng được, phá nát cái gia tộc này cũng được, giết quách ông cha ta cũng được.
Thậm chí là… giết ta cũng được.
Nói thế không có nghĩa là ta muốn tự sát, chỉ là ta có cảm giác sự trống rỗng ngày một lớn dần ở trong mình đã không thể khỏa lấp bằng lối sống bê tha bệ rạc này nữa.
Muốn tìm sự đủ đầy của chính ta thì ta phải đánh đổi.
Và mọi thứ mà ta nghĩ đến để đủ điều kiện đánh đổi không còn gì ngoài chính bản thân mình.
Và rồi ngày ấy đã đến, ta lên đường nhận tước vị với cảm giác vui sướng. Không phải vì ta sẽ trở thành Tử tước mà là cảm giác ta sắp trở thành chính mình. Phải, là cảm giác đủ đầy mà ta luôn tìm kiếm. Là cảm giác mà chính là ta, không còn phải lạc đường và đắm chìm trong ngu muội nữa.
Cho dù lúc xe ngựa bị tấn công và lũ thấp kém đó bắt cóc ta, ta thừa nhận mình đã rất sợ hãi nhưng trên hết là ta còn phấn khích vì biết thời khắc ấy đang đến gần. Thế là ta như phát điên, công kích bọn thấp kém đó bằng ngôn từ sắc bén cứa vào lòng tự tôn hèn hạ của chúng, khiến chúng nổi điên lên mà bắt đầu ra tay bạo lực với ta.
Cảm giác ấy càng đầy lên, cảm giác ta đang bị lôi kéo bởi thứ gì đó, hay là thứ gì đó đang trở về bên ta. Ta sẽ không còn trống rỗng nữa.
Vào khoảnh khắc gần kề đó, ta chợt nghĩ đến Saul. Lạ thật đấy, không phải ông cha ruột thịt của ta mà là Saul. Đứa con hoang ta luôn khinh thường. Đứa em trai ta chưa bao giờ thừa nhận.
Nếu ta thực sự chết đi, nó sẽ khóc cho ta như lúc nó quỳ gục trước mộ mẹ mình mà khóc như thế không? Ta nghĩ là có, và thật là tiếc khi không thể thấy cảnh tượng đó.
Tới rồi. Khi ta sắp bất tỉnh bởi cú đá vào đầu của một tên hạ đẳng ngu dốt. Bóng tối dần xâm lấn ý thức, cơn đau đớn ở đầu khiến ta phải lịm đi. Điều cuối cùng mà ta nghĩ đến là chính ta.
Ta là Khan Evangeline.
Không. Không phải.
Ta là ai?
— — —
Chúc mừng sinh nhật anh trai!!!!
Đây vẫn là anh trai, chỉ là anh trai chưa có ký ức tiền kiếp của mình. Phần ngoại truyện này là lời giải thích rõ hơn tình trạng sau khi Khan có lại ký ức tiền kiếp và thay đổi nhanh chóng đến vậy. Vì Khan (cũ) vốn dĩ đã phần thiếu sót, và Khan (mới) là phần được lấp đầy. Nói đơn giản là, như một người mất trí nhớ tìm lại được ký ức sẽ trở về với con người vốn dĩ của mình vậy. Khan cũng thế thôi, chỉ là anh trai bị mất trí nhớ tiền kiếp cơ… ha ha…
Trước đó có độc giả hiểu lầm Khan bị xuyên hồn nhập xác, mà không phải đâu nha.
Mong là mọi người hiểu….