Bỗng nghe Phúc Khang An nói:
– Ngươi đi thẩm vấn tên điêu đồ họ Hồ xem gã quen biết Mã cô nương trong trường hợp nào? Mối giao tình làm sao? Vì lẽ gì nửa đêm lẻn vào phủ.
Vụ này ngươi không được tiết lộ ra ngoài tra hỏi rõ ràng lập tức trở về báo cáo. Còn tên điêu đồ đó thì đập chết ngay đi rổi mai mốt không được nhắc tới nữa.
Một người đi đằng sau hắn đáp:
– Tiểu nhân hiểu rồi.
Phúc Khang An lại dặn:
– Nếu Mã cô nương hỏi tới thì chỉ nói là ta đã cho ba ngàn lạng và bảo gã về nhà rồi.
Người kia lại vâng dạ.
Hồ Phỉ càng nghe càng tức giận, nghĩ thầm:
– Té ra thằng cha này ngờ ta có tư tình gì với Mã cô nương mà hạ độc thủ khiến cho Niếp Việt phải uổng mạng.
Giả tỷ lúc này Hồ Phỉ muốn xông lại đâm chết Phúc Khang An là giết hắn được ngay nhưng chàng mới đi tới kinh sư chưa hiểu rõ mọi việc mà Phúc Khang An lại nắm giữ binh quyền nên chàng không dám mạo muộ ra tay hành thích. Chàng vẫn ẩn phía sau mỏm đá chờ bọn Phúc Khang An đi xa rồi sẽ tính.
Tên thủ hạ vâng lệnh đi khảo vấn Hồ Phỉ miệng khẽ hát tiểu khách lăng xăng đi tới.
Hồ Phỉ vươn tay điểm vào dưới nách gã một cách đột ngột. Gã chưa từng nhìn rõ địch nhân là ai, người đã nhũn ra té huych xuống đất.
Hồ Phỉ lại điểm huyệt hai chỗ khuỷu chân gã rồi bước mau rượt theo Phúc Khang An.
Ở phía xa xa chàng nghe hắn hỏi:
– Đêm đã khuya rồi, lão thái thái còn kêu ta đến có việc gì? Những ai ngồi với lão nhân?
Một tên thị vệ đáp:
– Bữa nay công chúa tiến cung rồi về phủ vẫn ngồi bên lão thái thái.
Phúc Khang An ” ồ ” một tiếng không nói gì nữa.
Hồ Phỉ theo dõi hắn xuyên qya dẫy hành lang tiến vào một căn nhà xung quanh đầy trúc vây bọc. Bọn thị vệ tùy tùng canh giữ bên ngoài.
Hồ Phỉ quanh ra sau nhà chui qua bụi trúc thấy cửa sổ mặt Bắc có ánh đèn lọt ra. Chàng len lén lần tới dưới cửa sổ nhìn qua tấm sa màu xanh. Chàng động tâm bẻ mấy cành trúc nhỏ che phái trước mặt để nhìn vào trong.
Trong nhà ngồi chính giữa là hai người đàn bà sang trọng lối ngoài ba chục tuổi. Phía dưới là một mụ già trên năm chục tuổi.
Mé tả mụ già còn hai phụ nhân nữa.
Cả năm người đàn bà khắp mình đeo châu quang bảo khí, mặc toàn the lụa lượt là. Những thứ này Hồ Phỉ chưa từng thấy bao giờ.
Phúc Khang An hướng về phía hai quý phụ ngồi giữa đưa lời vấn an rồi quay về phía mụ già cất tiếng hô:
– Má má!
Còn hai phụ nhân nữa thấy hắn tiền vào liền đứng dậy.
Nguyên phụ thân của Phúc Khang An là Phó Hằng, em ruột hoàng hậu của vua Càn Long. Vua Càn Long là tỷ phu của hắn.
Vợ Phó Hằng là người đẹp nổi tiếng ở Mãn Châu. Lúc mụ vào cung triều kiến Càn Long nhà Hoàng đế. Vua thấy đẹp mắt liền tư thông với mụ và sinh ra Phúc Khang An.
Phó Hằng vì ba tầng quan hệ về chị gái, vợ, con trai mà được nhà vua sủng ái. Ra ngoài lão làm tướng võ, vào triều làm tướng văn. Lão giữ ngôi tể tướng hai mươi ba năm. Bây giờ lão qua đời rồi.
Phó Hằng sinh hạ bốn người con.
Trưởng từ là Phúc Linh An được phong là Đa La phò mã, từng theo Triệu Huệ đi đánh đất Hồi Cương lập nên công trạng và được thăng chức phó đo thống đạo Bạch Kỳ ở Mãn Châu.
Con thứ hai là Phúc Long An lấy Hoà Gia công chúa, con gái vua Càn Long, được phong Hòa Thạc phò mã, làm đến Công bộ thượng thư và được phong Công Tước.
Con thứ ba là Phúc Khang An. Hai anh hắn đều làm phò mã, hắn lại được vua Càn Long yêu quý hơn hết dù hắn không lấy công chúa. Những người không hiểu nội tình đều lấy làm kỳ. Thực ra hắn là cốt huyết của nhà vua thì còn làm nữ tế của hoàng đế thế nào được? Hiện giờ hắn giữ chức Binh Bộ thượng thư, ngự tiền đại thần, gia hàm Thái Tử Thái Bảo.
Con thứ tư là Phúc Trường An làm Hồ Bộ thượng thư phong đến tước Hầu Thế là toàn gia họ Phó phú quý đến cực phẩm. Cả triều đình không ai bì kịp.
Những quý phụ ngồi trong nhà này là vị công chúa tẩu tẩu của Phúc Khang An.
Nhị tẩu của hắn là Hoà Gia công chúa đã khéo nói lại biết chiều ý người nên được nhà vua Càn Long sủng ái từ thưở nhỏ. Cứ cách mấy ngày là nhà vua lại triệu nàng vào cung nói chuyện giải muộn. Giữa nàng và Phúc Khang An thực là huynh muội, danh lại quân thần nên Phúc Khang An thấy nàng liền thỉnh an thi lễ.
Còn hai người đàn bà nữa thì một là Hải Lan thị, vợ của Phúc Khang An và một người vợ của Phúc Trường An.
Phúc Khang An ngồi xuống cái ghế phía Tây rồi hỏi:
– Thưa hai vị công chúa cùng má má! Đêm đã khuya rồi sao các vị còn chưa đi nghỉ?
Lão phu nhân đáp:
– Hai vị công chúa nghe nói ngươi đã có con trai rất lấy làm mừng rỡ, nóng lòng muốn coi hai đứa nhỏ.
Phúc Khang An liếc mắt nhìn Hải lan thị mỉm cười đáp:
– Nữ nhân đó là người Hán chưa học lễ nghi vì thế không dám để nàng đến khấu bái công chúa và mẫu thân.
Hòa Gia công chúa cười nói:
– Khang lão tam đã vừa mắt thì còn sai trật thế nào được? Chúng ta không cần gặp người đàn bà đó mà chỉ sai người đem hai đứa nhỏ đến đây coi. Phụ hoàng bảo mấy bữa nữa sẽ kêu tẩu tử đưa chúng vào cung bệ kiến.
Phúc Khang An ngấm ngầm đắc ý nghĩ bụng:
– Hai đứa nhỏ đẹp như ngọc. Hoàng thượng mà ngó thấy tất nhiên hoan hỷ.
Hắn liền sai tên nha hoàn ra bảo người tùy tùng bồng hai vị tiểu tử đến ngay lập tức.
Hòa Gia công chúa lại nói:
– Bữa nay ta tiến cung, mẫu hậu bảo Khang lão tam hành động lén lút bên ngoài, sinh con mấy năm không đưa về cố ý dấu diếm hết thảy. Coi chừng phụ hoàng sẽ lột da lão tam đó.
Phúc Khang An cười đáp:
– Vụ hai đứa nhỏ này hạ thần cũng mới biết hơn tháng nay.
Hắn nói tới đây thì hai người vú bồng hai đứa con song thai tiến vào.
Phúc Khang An bồng hai đứa nhỏ lại đập đầu lạy công chúa, lão thái thái, thẩm thẩm. Hai đứa nhỏ đã biết nghe lời. Mắt chúng mở thao láo phục lạy hành lễ.
Mọi người thấy hai đứa nhỏ giống hệt nhau, khuôn mặt tròn trĩnh, mày thanh mắt sáng.
Hòa Gia công chúa vỗ tay cười nói:
– Khang lão tam! Hai đứa nhỏ này giống ngươi như đúc, dù ngươi muốn chối cãi cũng không được đâu.
Hải Lan thị đối với vụ này chẳng thích thú gì nhưng thấy hai đứa nhỏ song sinh rất khả ái liền bồng chúng vào lòng ra chiều rất thân thiện.
Lão phu nhân cùng mất vị đều cho lễ vật. Hai mẹ vú không ngớt đập đầu tạ Ơn ban thưởng.