Vừa rồi lúc họ còn bàn tán, tướng mạo xấu như vậy, chắc chắn là khó tìm đối tượng.
Không ngờ là không chỉ tìm được, mà lại còn tìm được người trẻ như vậy.
Hứa Minh Tâm mặc một chiếc áo thun, cùng với quần yếm jeans, đi đôi giày màu trắng, để lộ ra mắt cá chân trắng ngần.
Tóc búi cao, mái vén hết lên, để lộ ra vầng trán mịn màng.
Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, đường nét khuôn mặt vô cùng hài hòa, nhìn một cái còn tưởng là một cô tiên nhỏ.
Trời ạ… Đối tượng này có cần phải xinh thế không?
Hứa Minh Tâm cảm nhận được cái nhìn khác thường của họ, trong lòng vô cùng sảng khoái. Cô gắp một miếng sườn chua ngọt, đưa đến bên miệng của Cố Gia Huy, nói: “Anh yêu, há miệng ra nào, em đút cho anh.”
Cố Gia Huy hơi nhếch môi, nụ cười kia kéo dài rất lâu cũng chưa tiêu tan.
Vợ chưa cưới bé bỏng của anh thật sự là quá đáng yêu mà.
Anh hưởng thụ sự phục vụ của cô, chậm rãi ăn uống.
Chỉ qua việc Cố Gia Huy ăn cơm thôi mà cô đã biết anh được giáo dục rất tốt, rất có tu dưỡng.
Cổ tay áo được vén lên, lộ ra một cái đồng hồ có giá trị.
Ngón tay thon dài xinh đẹp, da dẻ không phải nghiêng về màu trắng, mà là màu lúa mạch tráng kiện.
Nhìn anh cầm đôi đũa, dường như đôi đũa kia cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Anh cũng rất cẩn thận, vậy mà lại bóc vỏ tôm ra rồi đặt vào trong bát của cô.
“Em quá gầy rồi, cần phải ăn nhiều thêm một chút.”
Hứa Minh Tâm gật đầu, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Mà hai người bên cạnh cũng thay đổi sự bàn tán.
“Dáng vẻ xấu như vậy mà còn có thể có người yêu, nhất định là bởi vì có nhiều tiền đi.”
“Ôi trời, tôi cũng hy vọng bản thân có một người bạn trai vừa đối xử tốt với tôi, lại có nhiều tiền nữa! Xã hội này rất thực dụng, có tiền là Tiên là Phật đấy.”
Hứa Minh Tâm nghe bọn họ nói như thế, trong lòng có chút không thoải mái.