“Phốc……” Triều Phong phun trà nóng trong miệng văng đầy bàn. Tuyết Khuynh Tâm sớm đã dự đoán trước, lấy quạt lụa trong tay chắn, chặn bọt nước lại. Triều Phong ngẩng đầu nhìn về phía mẫu phi phong tình vạn chủng như cũ của mình, hồi lâu mới hỏi: “Có phải mẫu phi đang đùa con không?”
Vẻ mặt của Tuyết Khuynh Tâm cũng chẳng tốt hơn là bao! Bà lại bắt mạch một hồi, nói: “Ta cũng hy vọng vậy nhưng loại mạch tượng này, mẫu phi cũng không đến nỗi chẩn sai được. Triều Phong, đứa bé này…… là của ai?!”
Hỏi xong, ánh mắt bà dời về phía Cốc Hải Triều đang đứng ở một bên, Cốc Hải Triều đã sớm hoá đá tại chỗ. Lúc này nhận thấy Tuyết Khuynh Tâm sắp sửa chất vấn tới, vẻ mặt hắn quang minh chính đại: “Ma phi nếu có nửa điểm nghi ngờ, thuộc hạ lập tức mổ bụng tự sát, để chứng minh trong sạch!”
Tuyết Khuynh Tâm lúc này mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn kĩ hài tử của chính mình.
Bởi vì sự thực quá mức kinh động, tóc gáy Triều Phong đều dựng hết cả lên. Nửa ngày, hắn hỏi: “Mẫu phi nhận thấy, đây là chuyện quái gì? Chung quy không thể nào trong bụng con thực sự có tôn nhi (cháu) của người được?!”
Tuyết Khuynh Tâm thở dài, nói: “Tuy là mẫu phi cũng muốn bế tôn nhi, nhưng không phải được bế theo cách này…… con xác thực là đang có mang đó, mẫu phi chợt nghĩ ra, vẫn nhớ trong truyền thuyết của nhân gian có sông Mẫu Tử. Sinh linh Tứ giới nếu tắm rửa ở đó, hoặc là uống nước sông, sẽ liền thụ thai.”
“Sông Mẫu Tử?” Triều Phong nhíu mày.
Tuyết Khuynh Tâm nói: “Phải, chỉ là sông này sớm bị huỷ trong sự biến thiên của biển cả. Lúc này xuất hiện, không nên chút nào.”
Triều Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Nếu có người biết rõ cách điều chế nước sông Mẫu Tử, hạ lên trên người người khác, có phải cũng sẽ có hiệu quả giống như vậy hay không?”
Tuyết Khuynh Tâm gật đầu: “Rất có thể. Người tài giỏi ở Tứ giới rất nhiều, sông Mẫu Tử tuy rằng chỉ từng có ở trong truyền thuyết, nhưng khó mà đảm bảo được y tu này sẽ không kết hợp ra một phương thuốc tương tự như vậy.”
…… Chuyện này ước chừng có thể giải thích được. Trên mặt Triều Phong nhất thời có đủ mọi màu sắc hết sức ngoạn mục. Tuyết Khuynh Tâm nhìn hắn: “Thế nào, nhi tử ta dường như đã biết nguyên do?”
Bên cạnh Cốc Hải Triều cười lạnh —— còn có thể có nguyên nhân gì? Mọi nguyên nhân đều có kết quả. Cái này là báo ứng chứ gì nữa?
Tuyết Khuynh Tâm chú ý tới sắc mặt của hai chủ tớ này, đầu ngón tay khẽ gõ vào cái bàn nhỏ xanh miết: “Bởi vì nữ nhân?”
Triều Phong liền hỏi tới rõ ràng lưu loát hơn một chút: “Nếu thực sự là nước sông Mẫu Tử trong truyền thuyết, mẫu phi có cách nào có thể giải trừ không?” “Cái này thì……” Đã biết nguyên nhân, bộ dáng Tuyết Khuynh Tâm liền không quá để tâm, bà khẽ vuốt trâm ngọc, vô cùng duyên dáng, “Mẫu phi thực sự có một cách.” Triều Phong và Cốc Hải Triều đều vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía bà, bà lười biếng phe phẩy quạt lụa, nói: “Không bằng sinh ra đi, mẫu phi thay con nuôi cho, thế nào?”
Triều Phong quay đầu bước đi —— vẫn là ma quỷ sờ gáy mà, mình vậy mà lại gửi gắm hy vọng vào bà.
Thám báo doanh.
Cốc Hải Triều trói y tu mang về.
Triều Phong nằm ở trong màn trướng, chìa một bàn tay ra, để cho y tu bắt mạch cách một lớp màn mỏng. Y tu chẩn bệnh nửa ngày, vẻ mặt vui mừng nói: “Chúc mừng phu nhân, đây là……”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Triều Phong đã quát: “Cút!”
Cốc Hải Triều áp giải y tu đi ra ngoài, Triều Phong vén màn trướng lên, còn tiện tay cầm một quả táo chua bỏ vào trong miệng. Thứ đồ này bình thường hắn chỉ cần nhìn một cái đã thấy ghê tởm, có quỷ mới biết hiện tại vì cái gì lại thích ăn muốn chết. Hắn không ngửi được mùi dầu mỡ dù là một chút, bình thường ăn cực nhiều nhưng lại mau đói, nôn mửa càng thành chuyện thường.
Hắn đã thầm trói rất nhiều y tu dẫn về đây, nhưng không một ai có ích cả.
Thanh Quỳ ngược lại được thanh tĩnh, nàng đang phối thuốc cho Đại điện hạ Ô Đại, đột nhiên bên ngoài có một cọng hoa tỏi non dáo dác để lộ ra một cái ngọn màu xanh. Thanh Quỳ nhanh tay nhanh mắt, một tay chộp lấy nó: “Ai?!”
Tỏi dùng sức giãy dụa: “Dạ Đàm công chúa! Tiểu nhân là tộc trưởng của Ngũ Tân tộc, tên là Hồ Toán.” Nó nhìn xung quanh, thấy trong điện chỉ có Thanh Quỳ, lúc này mới thả lỏng, nói, “Trữ phi Thanh Quỳ công chúa nhà chúng tôi đặc biệt lệnh tiểu nhân đem củ khoai nướng này giao cho người.”
Dứt lời, hắn quả nhiên từ trong thân tỏi lấy ra một cái gì đó đen tuyền đưa sang đây.
“Thanh Quỳ công chúa?” Thanh Quỳ nhất thời hiểu được, Dạ Đàm nhờ người ta chuyển đồ vật này cho nàng. Chỉ là…… đây là cái gì? Nàng cầm ở trong tay, lật qua lật lại xem xét, cũng ra vẻ không hiểu gì cả. Nàng hỏi: “Ta…… Tỷ tỷ của ta khoẻ không?”
Hồ Toán nói: “Thanh Quỳ công chúa á? Nàng là trữ phi Thần tộc lập ra từ nhỏ, hiện giờ ở Thần tộc nào có gì không tốt chứ? Quân thượng đã để cho nàng đi học ở Thượng Thư Nang. Dạ Đàm công chúa yên tâm.”
Thanh Quỳ ừ một tiếng, Thượng Thư Nang, nàng tuy rằng chưa từng lên Thiên giới, nhưng có biết đến. Đó là thư viện cho tân quý Thiên giới học tập thuật pháp, học sinh trong ấy, không có ai không phải là gia thế hiển hách, xuất thân cao quý.
Dạ Đàm chỉ mới tiến nhập Thần tộc Thiên giới một thời gian ngắn, nhưng có thể vào Thượng Thư Nang, hiển nhiên tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Nàng nói: “Ta biết rồi, xin chuyển lời tới tỷ tỷ ta, lúc ở Thần tộc, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hết sức bảo trọng nhé. Đúng rồi, ta có vài thứ, muốn nhờ Hồ Toán tiên sinh gửi cho nàng.”
Dứt lời, nàng lấy ra một cái bao nhỏ, bên trong đầy ắp. Nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, lại nhét chút đan dược vào.
Hồ Toán nhận lấy cái bao, hướng nàng thi lễ: “Hồ Toán nhất định chuyển giao.” Hắn sợ để cho người khác nhìn thấy hắn lén vào Ma tộc, lập tức nói: “Nếu đã đưa đồ vật, tiểu nhân liền xong việc cáo lui. Công chúa ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết tôi đã đến đây!”
Thanh Quỳ đáp ứng một tiếng, mãi cho đến khi hắn rời đi, lúc này mới một lần nữa đánh giá thứ đồ Dạ Đàm gửi cho nàng. Thứ này tuy rằng đen tuyền, nhưng nó là một cái pháp khí không thể sai được. Nàng đang loay hoay, đột nhiên, trên pháp khí truyền ra một giọng nói: “Này?! A lô a lô? Tỷ có thể nghe thấy ta nói không?”
Trong giọng nói có kèm theo tạp âm xào xạc, Nhưng Thanh Quỳ vẫn đang nghe được —— người nói đúng là Dạ Đàm!
Nàng vội vàng đóng cửa phòng, nhỏ giọng gọi: “Dạ Đàm!”