Dương Đồng nói theo: “Sinh nhật vui vẻ, em cũng đi đây.”
Cô gái dừng xe từ xa, ngạc nhiên tò mò nhìn Trần Nhung.
Trần Nhung liếc qua, dùng ngón tay đẩy kính lên.
Cô gái sợ trắng cả mặt.
Trần Nhung hỏi: “Anh rất đáng sợ sao?”
Dương Đồng gật đầu: “Đại ca rất đáng sợ.” Đây là một hình mẫu lý tưởng, đáng sợ thì mới có khí thế mà.
*
Nghê Yến Quy kéo áo khoác thật chặt, im lặng hồi lâu.
Lâm Tu hiểu cô, dựa vào tính cách của cô, nếu đã biết vụ “Mười hai điếu” không phải là Chu Phong Vũ làm, cô nhất định sẽ đi tìm chính chủ tính sổ.
Nhưng cô im lặng không nói gì, đội mũ lên rồi buộc dây mũ lại.
Cúi gằm mặt, rất không giống Nghê Yến Quy.
Lâm Tu tháo khăn quàng cổ của mình xuống: “Trời lạnh, không tự biết mặc nhiều một chút.”
Nghê Yến Quy đúng là rất lạnh, tháo khăn quàng cổ ra, khoác lên vai mình: “Về đi, ở đây gió to quá.”
“Chỉ như vậy thôi á?” Lâm Tu đơ ra một lát, hỏi: “Không cần thăm dò vụ ‘Mười hai điếu’ nữa à?”
“Không cần.” Cô cảm giác khi mình nói chuyện môi cũng run lên: “Lần trước mình đã dạy dỗ Chu Phong Vũ rồi, chuyện này dừng lại ở đây thôi.”
Nhảy khỏi khán phòng, dưới ánh đèn đường Lâm Tu mới nhìn rõ sắc mặt cô trở nên trắng xám, môi tái nhợt không còn huyết sắc: “Sao vậy?” Anh ta cởi áo gió, đưa cho cô.
Cô nhìn áo màu tím sẫm: “Không phải cậu rất sợ lạnh à?”
“Mấy năm qua cơ thể cũng rắn giỏi lên rồi, có thể chịu được rét.” Lâm Tu cười: “Hồi còn bé, cậu đưa quần áo cho mình mặc. Giờ đây cuộc đời thay đổi, mình có thể oai một lần.”
Nghê Yến Quy muốn cười, cố kéo khoé miệng nhưng không cười nổi.
Lâm Tu biết cô sa sút là vì Trần Nhung: “Bức ảnh ở vườn trẻ mình đã gửi cho cậu qua điện thoại, cậu nghĩ lại một chút về Trần Nhung và người này.”
“Trần Nhung nói, ‘Bạch Nguyệt Quang’ chính là một bạn học nữ hay véo mặt anh ấy.” Cô kéo chặt áo khoác của Lâm Tu, vạt áo dài đến đầu gối của cô.
Khi còn nhỏ, cô và Lâm Tu cao gần bằng nhau, nhưng Lâm Tu lại mập mạp hơn, nên cô thường phải năn nỉ mẹ mua áo khoác rộng một chút, như vậy Lâm Tu mới có thể mặc vừa. Sau này, Lâm Tu lớn lên, người cũng cao hơn hẳn.
Không nghĩ tới, có một ngày, cô cũng cần áo của anh ta để sưởi ấm.
“Vớ vẩn.” Lâm Tu muốn cười: “Ai mà coi một người bạn trong vườn trẻ là ‘Bạch Nguyệt Quang’? Nghê Yến Quy, lời nói dối như vậy mà cậu cũng tin.”
Cô há miệng, nhưng lại không có dũng khí cãi lại. Cô không những đã tin tưởng, thậm chí còn dương dương tự đắc, tự nghĩ mình là người chiếm cứ trong lòng Trần Nhung mười mấy năm thời gian. Lúc đó cô cực kỳ vui vẻ.
Nghê Yến Quy thả chậm bước chân, về ký túc xá, ngồi xuống.
Áo khoác của Lâm Tu rất nặng, ép cả người cô trùng xuống. Nếu không, người trong gương sao lại không có dáng vẻ tức giận..
Liễu Mộc Hi bưng đĩa hoa quả tới: “Dâu tươi.”
Nhưng quả dâu tây lớn và căng mọng làm người ta thèm nhỏ dãi. Nghê Yến Quy cắn một miếng: “Chua.”
Liễu Mộc Hi không tin, lại chọn một quả: “Không chua đâu, rất ngọt.”
Nghê Yến Quy lấy một bao thuốc lá và bật lửa trong ngăn kéo ra: “Mình hút cái này.”
Ngọn lửa cháy lên nhen lên điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Khói bay trong không trung có màu vàng óng, giống như máy bay không người lái lướt qua và quay lại người tóc vàng.
Cô tựa lên lan can ban công, nhả khói ra không trung. Mấy ngày qua, cô còn chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt khi ở cùng Trần Nhung trong khách sạn.
Được Lâm Tu nhắc nhở, những điều cô bị lừa dối trước đây, hoặc là nói, những điều cô không muốn nghĩ đến, bỗng nhiên từng cái từng cái lại bùng lên như ngọn lửa, bốc lên trong trí nhớ của cô.
Từ lần đầu tiên gặp Trần Nhung, đến khi xảy ra xung đột trên đường.
Tên đầu tròn màu quýt gọi là đại ca. Đại ca là ai? Là Chu Phong Vũ? Hay là… Người còn lại…
Ngày đó nhìn thấy một cô gái nhu mì, tại sao khi nhìn thấy Trần Nhung lại lộ ra khuôn mặt sợ hãi?
Xúc cảm rắn chắc trên eo Trần Nhung, đúng là cơ bụng giả sao? Một người tay trói gà không chặt, chỉ luyện tập vẻn vẹn ba tháng lại có cơ bắp như vậy?
Anh say rượu thì nhắc tới “Bạch Nguyệt Quang”, là ai?
Huấn luyện viên Mao nói, sao động tác nhảy cao của Trần Nhung lại nhanh nhẹn như vậy?
Hình ảnh máy bay không người lái quay được, tại sao Trần Nhung lại ở cùng với Chu Phong Vũ?
Hết vấn đề này tới sự việc khác quẩn quanh chồng chất trong lòng Nghê Yến Quy.
Cô đã từng trốn tránh những suy nghĩ kỳ quái. Bởi vì đối phương là Trần Nhung, cho nên đối với những vấn đề không hợp lý, một là cô sẽ quên, hai là sẽ tự tìm lý do biện giải cho anh.
Thậm chí tới tận bây giờ, cô vẫn nỗ lực áp chế suy nghĩ trong đầu mình.
Người đó không phải Trần Nhung, chỉ là một người có bóng lưng giống anh. Hơn nữa, người có mái tóc vàng kia chưa chắc đã là Chu Phong Vũ, video chỉ có hai giây, có khả năng cô đã nhìn nhầm.
Nghê Yến Quy lại lấy video ra xem đi xem lại.
Người này quá giống Trần Nhung, ngay cả góc quay nghiêng cũng giống.
Liễu Mộc Hi rửa tay xong thì đi ra.
Nghê Yến Quy không biết đã hút bao nhiêu điếu ngoài ban công.
Liễu Mộc Hi gõ cửa ban công: “Yến Quy, đừng đứng đây nữa, gió to dễ cảm lạnh.”
“Đúng rồi.” Nghê Yến Quy đột nhiên hỏi: “Chu Phong Vũ có bạn bè gì không?”
Liễu Mộc Hi bất ngờ: “Có một người tên là Dương Đồng, lúc nào cũng như hình với bóng.”
“Có người khác nữa không?”
“Không nghe cậu ấy nhắc tới.” Liễu Mộc Hi nhún vai: “Mình cũng không quen cậu ấy.”
Điện thoại của Nghê Yến Quy reo lên.
Là tin nhắn của Trần Nhung: “Anh mang cho em một cốc sữa gừng nóng, đang ở dưới lầu ký túc xá của em.”
Cô hút vài hơi thuốc nữa, giống như muốn xác nhận gì đó, cô đi thang máy xuống dưới lầu.
Trần Nhung mỉm cười với cô, khi nhìn thấy áo khoác và khăn quàng cổ thì nụ cười nhạt bớt. Anh giơ cái túi lên lắc lắc.
Cô đứng ngoài hành lang, nói với anh qua điện thoại: “Anh xoay người, ngửa đầu lên trên.”
Anh hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn nghe theo.
Nghê Yến Quy nhìn bóng lưng của anh, mở điện thoại ra, so sánh với hình ảnh.
Thật đáng buồn, cô quá thích Trần Nhung, thích đến mức chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể đoán được “Mười hai điếu” chính là Trần Nhung.
Bỗng nhiên cô xoay người, chạy lên.
Trần Nhung quay đầu lại, nhìn thấy vạt áo cô tung bay, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.
Áo khoác màu tím rất lớn, là của con trai.
Khăn quàng cổ, cũng là kiểu của Lâm Tu. Nói cách khác… Đều là của anh ta.