Bữa tối hôm nay vì có Kiều Diên làm khách nên chủ đạo vẫn là các món thanh đạm đầy đủ dinh dưỡng. Mọi người ngồi xuống ghế, trực tiếp bắt đầu bữa cơm. Trong lúc ăn, mẹ Tần còn quay sang hỏi Kiều Diên.
“Những món này đều ăn được chứ?”
Kiều Diên đang gắp đồ ăn nhìn sang bà, đáp: “Ngon lắm ạ.”
Mẹ Tần nghe vậy thì cười. Tần Đông Loan và Tần Thanh đều có diện mạo như thế này dĩ nhiên là nhờ vào ba mẹ. Ba Tần cao lớn nho nhã, mẹ Tần cũng là kiểu xinh đẹp mà sắc sảo. Nhưng bởi vì đã có tuổi, phong cách ăn mặc thiên về thanh lịch ôn hòa, nên khí chất trên người cũng có thêm một loại nhẹ nhàng.
“Sau đó vẫn không có cơ hội hỏi con, bệnh dạ dày đã tốt hơn chưa?”
Đã bắt đầu chủ đề này, mẹ Tần cũng thuận miệng hỏi thăm một câu.
Kiều Diên đáp: “Đã tốt lên nhiều rồi ạ.”
Cậu trả lời xong, Tần Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, sau cười nói với mẹ: “Lần này xem sắc mặt của thầy Kiều, rõ ràng là tốt hơn trước rất nhiều.”
“Đúng rồi, chỗ thuốc bổ đó vẫn ăn chứ?” Tần Thanh chợt nhớ ra.
Lần trước Kiều Diên đến, mẹ Tần biết được bệnh dạ dày của cậu, bèn chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ cho cậu mang về. Tần Thanh hỏi xong, Kiều Diên đưa mắt nhìn cô ấy, đáp.
“Đều ăn rồi ạ.”
“Vậy thì được. Bác cứ lo con sống một mình sẽ không động tới mấy cái đó.” Mẹ Tần cười nói, lại tiếp: “Lát nữa bác lại chuẩn bị thêm, lát về nhớ cầm theo. Dù sao ở nhà nhiều lắm, thuốc bổ này rất tốt cho sức khỏe.”
“Con nhớ giúp thầy Kiều mang về đó.” Mẹ Tần còn không quên dặn con trai ngồi bên cạnh.
Tần Đông Loan quay sang thoáng nhìn Kiều Diên ngồi cạnh, cậu đang cúi đầu ăn, anh bèn đáp.
“Vâng.”
Bầu không khí trên bàn ăn vui vẻ thoải mái, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu. Một lúc sau, quản gia bỗng từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh mẹ Tần, nói.
“Phu nhân, bên ngoài tuyết đang rơi rồi, xem tình hình thì chẳng mấy sẽ có tuyết đọng dày.”
Quản gia nói vậy, câu chuyện của mọi người dừng lại, lúc này mới chuyển sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ. Mọi người đều không đứng dậy mà ngồi tại chỗ nhìn ra, Tề Dĩ Phạm là người đầu tiên lên tiếng.
“Chắc cũng chưa đến bắp chân đâu.”
“Tuyết đọng là một phần, một phần còn là vì tuyết rơi dày hạn chế tầm nhìn, mà gió cũng rất lớn.” Quản gia nói.
Mẹ Tần nhìn ông ấy một cái, nói: “Thế thì lái xe sẽ rất nguy hiểm.”
Mẹ Tần nói xong, quản gia tiếp lời: “Đúng ạ.”
“Vậy cậu phải về thế nào ạ?” Tề Dĩ Phạm nói.
“Còn về cái gì nữa? Ở lại đây luôn thôi.” Tần Thanh nói với cậu nhóc.
Tề Dĩ Phạm nghe vậy, lập tức vui vẻ, đầu tiên là nhìn về phía Tần Đông Loan, sau đó nhìn sang Kiều Diên ngồi bên cạnh. Bấy giờ Tề Dĩ Phạm mới phản ứng lại, vấn đề hiện tại là ở Kiều Diên kia.
Kiều Diên ngồi tại chỗ, đang nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ. Hôm qua đã có dự báo nói nay tuyết lớn, nhưng ban ngày cũng chỉ đến mức rơi nhiều mà thôi, không ngờ lại có cả gió to như bây giờ.
Kiều Diên vẫn còn nhìn tuyết, giống như đang thất thần. Tần Thanh ngồi một bên nhìn sang mẹ mình, mẹ Tần trao đổi ánh mắt với con gái, sau đó nhìn sang Kiều Diên, gọi.
“Thầy Kiều.”
Kiều Diên nghe có người gọi mình, chớp mắt một cái, quay sang nhìn bà ấy.
Mẹ Tần ôn hòa cười với cậu, nói: “Tối nay con ở lại đây đi.”
Mẹ Tần nói xong, Kiều Diên nhất thời chưa phản ứng lại, im lặng chưa đáp.
Tần Đông Loan ngồi một bên nhìn mẹ mình một cái, quay sang nói với Kiều Diên.
“Tuyết lớn quá. Tối nay ở lại đây trước, mai rồi lại đi có được không?”
Kiều Diên nâng mắt nhìn anh, lúc này mới như phục hồi tinh thần, lại thoáng nhìn ra tuyết ở bên ngoài.
Đúng là tuyết rất lớn.
Nếu Kiều Diên nhất định muốn về, Tần gia hẳn sẽ phải cho người đưa cậu về, như vậy quả thật rất nguy hiểm. Cậu khăng khăng muốn về, là vô trách nhiệm với bản thân, cũng là vô trách nhiệm với người sẽ đưa cậu về nhà.
Người của Tần gia thật quá lịch sự, dưới tình huống này vẫn hỏi ý kiến của cậu trước. Dù sao đối với một người ngoài như cậu, bỗng bảo cậu ở lại nhà, dù sao cũng cần cậu tự nguyện đã.
Mà ở tình hình hiện tại, cậu ở lại đây là ổn thỏa nhất.
Nghĩ đến đây, Kiều Diên thu lại ánh mắt, nhìn về phía mẹ Tần và ba Tần, lịch sự gật đầu với bọn họ rồi nói.
“Làm phiền rồi ạ.”
Kiều Diên luôn khiến người ta cảm giác được sự chậm chạp của mình. Nhưng tuy là chậm, thì vẫn rất có chừng mực và lễ phép, sẽ không khiến người ta khó chịu.
Tổng thể mà nói, mẹ Tần vẫn khá quý mến cậu.
Mẹ Tần nghe được câu trả lời, cười nói: “Sao lại khách sáo vậy chứ, dù sao trong nhà còn dư rất nhiều phòng. Con có yêu cầu gì thì cứ nói ra, bác bảo mẹ Vương lựa chọn rồi dặn dò giúp việc quét dọn một phòng.”
Tần trạch rộng lớn như thế, phòng nhiều lắm, có thể nói là Kiều Diên muốn kiểu gì có kiểu đó. Mẹ Tần nói xong, Kiều Diên khẽ gật đầu, xem như đã đồng ý.
Những tưởng đã sắp xếp xong xuôi, Tần Đông Loan ngồi bên cạnh chợt lên tiếng.
“Chung phòng với con đi.”
Anh nói xong, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía này.
Tần Đông Loan bình tĩnh đón lấy ánh mắt của mọi người, nói.
“Phòng con có buồng trong, chung phòng với con khá thuận tiện.”