-Ừm!!
Hai ánh mắt chạm nhau nhưng không lấy nổi một nụ cười. Bảo Bảo giật giật tay mẹ
-Mẹ, Bảo Bảo muốn cùng ba mẹ đi chơi giống như các bạn vậy!!
Cô nhìn anh rồi nhìn con. Mạc Kiên thấy ánh mắt háo hức của con cũng không nỡ từ chối đành gật đầu.
-Vậy đi thôi!!
Nhiên Nhiên nhìn anh khẽ cười, cô nắm tay con cùng đi. Hình ảnh gia đình ba người trong mắt người khác phải là hạnh phúc, đầm ấm nhưng lại chẳng ai nhìn thấy được tâm can của hai người lớn như đang bị ai đó cào xé.
Nhiên Nhiên cùng anh dẫn con tới một công viên gần đó. Nhìn con vui vẻ trên vòng xoay ngựa gỗ mà cả hai cũng nhẹ nhõm lên đôi chút.
-JenLis!!
-Hả?
-Sau này, nếu có thời gian tôi hi vọng em sẽ quay về thăm con!! Nó thật sự rất thích có mẹ ở bên!!
-Ừm, Mạc Kiên này.
-Hả?
-Anh không thể gọi em là Nhiên Nhiên sao?
-. . .xin lỗi. . .
Có gì đó khiến anh không thể thốt lên hai tiếng Nhiên Nhiên với cô. Cảm tưởng như anh đang làm mất đi thứ gì đó, nó khiến anh tạo ra một khoảng cách vô hình với cô.
Nhiên Nhiên đảo mắt giấu đi ý buồn. Cô đưa mắt nhìn về phía Bảo Bảo, khóe môi cũng vì thế mà cong lên một nụ cười buồn.
Cô cùng con chơi đủ thứ trò, nụ cười xuất hiện trên môi cô mỗi lúc một nhiều. Anh cũng vì thế mà liên tục nhìn về phía cô. Nụ cười của cô thật sự rất có ma lực khi thu hút trọn sự chú ý của anh.
Bảo Bảo nhìn về phía xe cá viên chiên híp mắt lại nhìn anh
-Baba con muốn ăn cá viên chiên!!
-Dầu mỡ nhiều lắm!!
-Nhưng con muốn. . .
Nhiên Nhiên nhìn anh khẽ thở dài
-Anh đừng khó tính với con như vậy.
-Được rồi, đợi ba!!
Nhiên Nhiên nháy mắt tinh nghịch cùng Bảo Bảo. Hai mẹ con thích thú nhìn nhau cười nói đủ thứ. Bất chợt Nhiên Nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô bắt máy nghe vài điều từ người trợ lý thì Bảo Bảo lại theo thói tò mò của con nít mà nhìn về phía xe hàng đồ chơi bên đường. Nhóc con chớp chớp mắt rồi băng xuống đường.
Ánh sáng chớp mạnh khiến Nhiên Nhiên quay người lại. Bảo Bảo đứng giữ một luồng sáng lớn của chiếc xe tải mất thắng phía trước. Nhiên Nhiên mắt đỏ hoe theo bản năng của một người mẹ mà lao về phía cậu nhóc
-Bảo Bảo!!
*Đùng*
Mạc Kiên vừa quay lại đã thấy cảnh tượng Bảo Bảo bị cô đẩy lên lề đường nhưng cô lại nằm giữa một vũng máu. Tay vẫn siết chặt chiếc điện mà màn hình vẫn còn sáng đến chói mắt, đó là hình cưới của anh và cô. Từng viên cá viên rơi xuống đất, ánh mắt đỏ lại anh hét lớn chạy về phía cô mà hét lớn
-NHIÊN NHIÊN!!!!