Không còn sơ sài như lần đi ngắm sao, lần này chuẩn bị đầy đủ, lều trại, chăn gối đệm và đồ dùng nhà bếp, đầy đủ mọi thứ.
Cạnh bờ sông có bãi đá cuội, có thể dùng để dựng bếp nhóm lửa.
Hai người cùng nhau dựng lều, nhóm lửa, rồi bắt đầu nấu bữa tối.
Trong chiếc nồi nhôm cỡ nhỏ hầm đủ thứ rau củ, sau cùng cho thêm trứng và mì, mùi vị không tồi.
Gió đêm lành lạnh, trong cái “bếp lò” dựng bằng đá, than vẫn chưa cháy hết, từ bên cạnh tỏa ra hơi ấm chờn vờn nồng đượm.
Hạ Úc Thanh ngả đầu vào vai Lục Tây Lăng, tay cầm chiếc cốc sứ có quai, hơi bốc lên từ nước nóng phả vào hai bên gò má.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.
Cô là cô gái thích náo nhiệt, nhưng lúc im lặng lại cực kỳ trầm mặc.
Hiện giờ công ty đã dần đi vào guồng hoạt động bình thường, anh cũng dần trao thêm nhiều quyền hạn và nghiệp vụ cho cấp dưới, dành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh cô.
Mỗi lúc ở bên cô, anh mới cảm thấy vậy mới là cuộc sống.
Nửa đêm Hạ Úc Thanh tỉnh dậy vì khát, lúc rời giường uống nước, tiếng động đã đánh thức cả Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng bật đèn pin, bảo cô ngồi đó để anh đi lấy nước.
Trong chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn nước ấm, Lục Tây Lăng rót một cốc, đặt vào tay cô.
Hạ Úc Thanh uống một ngụm rồi nằm xuống, nghe tiếng gió rít ngoài lều, bỗng chốc không ngủ tiếp được nữa.
Lục Tây Lăng hỏi cô có phải mất ngủ không.
“Hơi hơi.”
“Có muốn lên núi ngắm mặt trời mọc không?”
“Bây giờ đi à?”
“Ừ.”
Tại bãi đỗ xe của khu cắm trại, họ tìm thấy xe của mình, khởi hành lên núi trong đêm.
Vùng núi về đêm hoang vắng đến nỗi chỉ thi thoảng mới có tiếng chim hót, xe đi lên, không hiểu đã đánh động đến thứ gì, mà từ trong rừng bỗng truyền ra một tràng âm thanh xào xạc.
Hạ Úc Thanh đã quen với cảnh đêm trên núi từ nhỏ, nên chẳng hề sợ hãi.
Hồi ấy, người lớn trong nhà vẫn hay hù dọa đám trẻ, rằng phải về nhà trước lúc trời tối, vì vừa khi trời tối là người rừng chuyên ăn thịt người sẽ xuất hiện ở ven sông.
Cô to gan, lại có tính hiếu kỳ, muốn nhìn thử xem người rừng trông như thế nào, nên có lần đã dẫn theo Tống Miêu chờ bên bờ sông đến lúc trời đen kịt.
Lục Tây Lăng hỏi, “Sau đấy thì sao?”
“Bọn em đợi đến tận mười giờ tối, chẳng có người rừng nào cả. Nhưng về nhà thì bọn em bị ăn đòn, vì lúc bố mẹ đi tìm, bọn em cố ý trốn không thưa.”
Lục Tây Lăng cười hỏi, “Ngày xưa em nghịch thế cơ à?”
“Đúng đấy, bố em còn bảo chắc em bị nặn nhầm, đáng ra phải là một thằng con trai.”
“Nghịch ngợm không phải là đặc quyền của con trai.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Lên tới đỉnh núi, tìm một chỗ bằng phẳng để đỗ xe.
Hạ Úc Thanh xuống xe cho thoáng, gió núi cuồn cuộn, cô không mặc áo khoác, chỉ đành ôm chặt hai cánh tay.
Lục Tây Lăng lấy áo gió của mình khoác lên cho cô.
“Anh không lạnh à?”, Hạ Úc Thanh vươn cánh tay ra khỏi tay áo dài ngoằng, ôm lấy thắt lưng anh.
“Thì em truyền nhiệt cho anh đi.”, Lục Tây Lăng cúi đầu hôn cô.
Trên núi về đêm rất lạnh, chỉ một lát sau, Hạ Úc Thanh đã được Lục Tây Lăng khuyên quay vào xe.
Hạ Úc Thanh nhìn đồng hồ, lúc này vừa qua ba giờ sáng, còn lâu mới đến giờ mặt trời mọc.
Lục Tây Lăng bảo, “Em ngủ trước một lúc đi, đến lúc đấy anh gọi em.”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, cô biết thói quen của mình, một khi đã ngủ say là không tỉnh nổi, giờ mà ngủ thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc.
“Có cách nào để tỉnh táo không?”
“Có đấy.”
Sự yên lặng sau khi lời nói kết thúc khiến Hạ Úc Thanh chợt nhận ra sự nguy hiểm.
Lục Tây Lăng nhìn cô, ánh mắt u tối, anh dựng hộc ngăn cách lên, nghiêng người hôn cô.
Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo gió đen của anh, dùng nó để che đậy, tiếng vang sột soạt khiến hai tai cô như cháy rụi, không khỏi giơ tay tóm lấy cánh tay anh, “Đang trong xe…”
“Xung quanh không có ai.”, Lục Tây Lăng hôn lên xương quai xanh của cô, khiến cô không kìm được phải ngửa đầu, “Không được à?”
Hạ Úc Thanh không thốt nên lời.
Lục Tây Lăng liền cười, hết một lần lại đến lần khác hỏi, được không?
Hạ Úc Thanh chống tay lên vai anh, chẳng có chút sức lực nào, bởi ý chí hẳn nhiên đã tan rã, “…Anh bắt nạt em.”
“Sao lại là anh bắt nạt em?”
“…Anh biết thừa em không thể nào từ chối anh mà.”
Hơi thở mang theo tiếng cười kia như làn sương mù vờn quanh núi, “Em có thể từ chối, chỉ cần em muốn thôi.”
Hạ Úc Thanh cắn chặt môi dưới.
“Muốn từ chối không?”, giọng anh hạ thấp, biến thành tiếng nỉ non mê hoặc lòng người.
Hạ Úc Thanh đành thử cự nự một lần cuối cùng, “Không có…”, không có cái kia.
“Anh mang.”
“…”
Lục Tây Lăng nói: “Em kéo hộc để đồ ở đằng trước ra.”
Hạ Úc Thanh kéo ra rồi liếc vào trong, “…Anh cố ý đúng không? Vốn dĩ anh có muốn ngắm mặt trời mọc gì đâu.”
Lục Tây Lăng cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ hạ ghế xuống, chừa ra đủ không gian, xoay người cô lại để cô ngồi lên người anh, rồi ngẩng đầu hôn cô.
Hạ Úc Thanh chống một tay vào cửa kính xe để mượn điểm tựa, lúc nào cũng lo mình sẽ trượt xuống.
Bên ngoài gió rít vù vù, vừa hay có thể che đi được tiếng nước ì oạp nào đó, và cả những âm thanh rời rạc của cô.
Sau cùng, Hạ Úc Thanh chỉ đắp mỗi cái áo gió của Lục Tây Lăng, ngả vào vai anh lấy lại nhịp thở.
Cô thật sự rất mệt, nhắm mắt mặc kệ Lục Tây Lăng thu dọn tàn cuộc.
Ý thức dần tan biến, chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng Lục Tây Lăng gọi cô, mặt trời mọc rồi.
Cô mất kiên nhẫn quay sang hờn trách, “…Đừng có phá em, buồn ngủ chết đi được… Dù sao anh cũng có muốn xem mặt trời mọc đâu…”
“…”
Lục Tây Lăng khẽ cười một tiếng bất lực, anh mở cửa kính xe, một tay ôm người đang ngủ say tít, một tay khác vớ lấy bao thuốc, rút ra một điếu.
Anh rít một hơi, đổi sang tay trái, gác lên khung cửa sổ xe.
Cúi xuống, hôn lên thái dương của người nằm trong lòng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong biển mây, vầng mặt trời chầm chậm dâng lên.
Đó là một ngày mới của họ.