“Anh, nào, ly này em nhất định phải kính anh, chúc anh cuối cùng cũng được như ý nguyện, khôi phục lại tự do.” Tính tình Triển Vọng từ trước đến nay đều phóng túng không thể kiềm chế, anh em tốt ly hôn, cậu ta còn hưng phấn hơn cả bản thân mình kết hôn, nâng ly rượu lên giơ về phía Tạ Phong Trần, tâm trạng vô cùng tốt.
Tạ Phong Trần buông điếu thuốc trên tay xuống, liếc nhìn Triển Vọng một cái qua làn khói lượn lờ, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cũng không nhìn ra cảm xúc gì.
“Anh, hai năm nay anh cũng không dễ chịu, cuối cùng cũng khổ tận cam lai* rồi!” Lục Giản đeo mắt kiếng nhìn như một tên lưu manh có văn hóa cũng nâng ly lên.
*Khổ tận cam lai: Hết ngày tháng khổ cực đến ngày sung sướng, hạnh phúc.
“Anh, em kính anh.” Tần Thành tính cách trầm ổn, cũng nâng ly lên, trong đôi mắt mang theo ý cười, rõ ràng cũng vui vẻ thay anh em đã thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại.
Tạ Phong Trần im lìm không buồn hé răng, chỉ đem từng ly từng ly rượu uống hết.
Mấy người lại uống tiếp không ít, sau khi nói chuyện về tình hình gần đây một lúc, Triển Vọng cũng không biết là say rượu hay là rớt não, bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Anh, làm sao anh ném được cao da chó Lâm Nhan kia vậy? Kể bọn em nghe một chút đi?”
Ánh mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, trong đầu chợt hiện lên lời nói ái muội của người phụ nữ kia: “Kỹ thuật tối hôm qua của anh không tệ.”
Nhất thời trong lòng Tạ Phong Trần cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy, có chút buồn bực, bưng rượu trên bàn uống liên tiếp ba ly liền.
“Cậu muốn đổi nghề thành paparazzi à?” Đôi mắt hoa đào của người đàn ông lạnh lùng nheo lại, không vui nhìn lướt qua Triển Vọng đang gây chuyện.
Triển Vọng hậm hực, lại không sợ chết nói: “Chỉ tò mò thôi mà, chuyện anh ly hôn làm sao giấu được những người trong giới này, tất cả mọi người đều vui vẻ thay anh, Lâm Nhan năm đó gả cho anh, tất cả đều có lòng tốt lo lắng mắng giúp anh, cuối cùng cũng bị bỏ rồi. Anh không biết trong giới thượng lưu hôm nay náo nhiệt thế nào đâu, tất cả các đề tài đều xoay quanh anh và Lâm Nhan, còn có rất nhiều người còn phát lì xì ăn mừng thay anh đó!”
“Những lời này của Vượng Vượng thật sự không phải là giả, không ngờ rằng hôm nay em còn được nhận mấy bao lì xì đỏ chói, để góp náo nhiệt em cũng phát ra mấy cái.” Lục Giản phụ họa.
“Ẳng ẳng* con mẹ mày ấy! Lục Giản, ông đây đã bảo mày không được sủa loạn nữa mà!” Triển Vọng lập tức xù lông lên.
*Vượng Vượng phát âm giống ẳng ẳng, tiếng chó sủa :)))
“Em nghe nói anh còn đưa biệt thự Thiên Hải cho Lâm Nhan nữa à? Anh ly hôn mệt thế! Vốn dĩ không phải chỉ tính chia một ít tiền thôi sao?” Tần Thành tùy ý hỏi.
…
Ba người anh một câu tôi một câu, vô cùng thích thú ăn dưa.
Đương sự mặt không đổi sắc, dường nhưng đối với những lời này không để ý chút nào, nhưng trên bàn bài thì không buông tha bất cứ kẻ nào xem kịch vui, cả đêm thắng đến mức khiến đối phương ôm ngực rống lên.
“Anh, anh ly hôn không phải chuyện tốt sao? Nhìn thế nào cũng thấy anh mất hứng quá vậy!” Triển Vọng cực kỳ buồn bực.
“Đúng vậy! Đừng nói là anh luyến tiếc Lâm Nhan nhé?” Lục Giản.
“Anh Tạ à, thực ra người phụ nữ tên Lâm Nhan kia tuy rằng không tốt đẹp gì, nhưng thân hình thật sự là xinh đẹp độc nhất vô nhị, mặc dù cả hai năm anh cũng chẳng chịu về nhà nhưng trong giới thượng lưu mỗi lần nhắc tới người vợ của anh, à không, vợ trước, đều là hâm mộ đó.” Triển Vọng.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng tim người ta không ở đây, uổng phí bề ngoài như vậy, anh Tạ có kiểu mỹ nữ nào mà chưa gặp đâu? Có khi nào mày thấy anh ấy động tâm với người phụ nữ nào không? Tưởng ánh mắt anh ấy cũng nông cạn giống mày à?” Tần Thành.
“Tiểu chanh tử*, sao tao cảm thấy những lời nói này của mày như đang giẫm lên đầu ông đây vậy? Anh Tạ không nông cạn, đó là vì trong lòng anh ấy có bạch nguyệt quang, tình cũ khó quên đó!”
*Tiểu chanh tử: Chanh phát âm gần giống Thành – Tiểu Thành tử, ngoài ra, tiểu chanh tử còn có nghĩa là kẻ ghen tị, kẻ gato.
“Tình cũ cái gì?” Lục Giản nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, là một phân đội nhỏ trên chiến trường buôn dưa lê bán dưa chuột tự nhiên anh cảm thấy bản thân mình như người tối cổ.
“Người ta còn đang tìm ân nhân cứu mạng trước đây kìa, dựa theo kịch bản thì ơn cứu mạng không phải là muốn lấy thân báo đáp sao?” Triển Vọng khẽ cười nói.
“Tình cảm dài như vậy, bạch nguyệt quang thật có phúc, nếu anh Tạ tìm được người không phải sẽ sủng ái cả đời à?”
“Ù.” Mấy người ăn dưa quá hăng say, người đàn ông đẩy ngửa mớ bài trước mặt mình, mặt không chút thay đổi nói.
“Đm! Tự bốc, bảy cặp rồng cùng màu*, anh, anh không phải người đâu!” Triển Vọng suy sụp nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng muốn chết mợ nó đi cho rồi.
*Thuật ngữ mạt chược: tổng cộng 1 người có 14 quân mạt chược. Bảy cặp rồng là trong bài vừa đủ 7 cặp, trong đó có 2 cặp bài giống nhau, tức là có 4 quân giống y chang nhau, 2 con là đầu rồng, 2 con là đuôi rồng. Bảy cặp rồng thuần sắc là tất cả các cặp trên tay đều cùng 1 màu. Hệ số nhân của 7 cặp rồng cùng màu là x32 số điểm. Còn thêm tự bốc ù sẽ được chung gấp đôi, nghĩa là x64, là mức chung cao nhất trên bàn mạt chược.
Làm một quả dưa cho người ta bán, anh không thể có chút tự giác nào sao?
“Anh, anh còn để cho bọn em chơi nữa không.” Lục Giản cũng hạn hán sa mạc lời.
“Anh, anh trâu bò rồi!” Tần Thành tan thành mây khói, bọn họ ăn dưa còn người ta quét sạch thẻ đánh bạc của họ không còn cắc nào.
“Trả tiền đi.” Tạ Phong Trần rít một ngụm thuốc, thổi ra một vòng khói tròn, biến thành người lạnh lùng vô tình thúc giục người ta trả nợ.
Sắc mặt ba người phiền muộn ghê gớm, thu tiền là chuyện nhỏ, điều quan trọng là còn chưa kịp chơi nữa nhưng đã phải chấp nhận số phận phải đẩy hết thẻ đánh bạc ra.
Còn bên kia, Lâm Nhan chơi còn chưa đã thèm, Tiêu Bạch thấy thời gian không còn sớm nữa thì ép buộc Lâm Nhan về nhà trước.
Lâm Nhan khóc nháo um sùm nhưng không có tác dụng, đùng đùng tức giận ném bó hoa hồng trắng siêu to siêu khổng lồ cho Tiêu Bạch, lưu luyến nhét cho mấy em đẹp trai như hoa mỗi người một vạn tiền boa: “Hôm nay chị đây rất vui, sẽ nhớ đến nhóm các cưng, ngày mai lại đến gặp các cưng được không?”
Lâm Nhan đi một bước ngoảnh đầu ba cái ra khỏi phòng bao, bốn thiếu niên sau lưng ngơ ngác nhìn nhau, mắt hoa đào giơ xấp tiền boa thật dày trong tay lên, nhỏ giọng nói: “Thật sự là một người thú vị.”
“Thời gian đóng cổng sắp đến rồi, đi nhanh đi, nếu lại bị bắt được thì sẽ bị ghi sổ, bị phạt nặng đó.” Chàng trai ấm áp nói.
“Vậy ngày mai lại đến đúng không?” Con cừu bé nhỏ.
“Đến cái rắm ấy!” Thiếu niên lạnh lùng bỗng nhiên gắt gỏng.
Lâm Nhan uống hơi nhiều, đầu mờ mịt như não bị đổ bê tông, đi lại có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoan ngoãn để Tiêu Bạch đỡ đi ra ngoài.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến bước chân dồn dập, ồn ào, Lâm Nhan còn chưa kịp phản ứng thì bả vai đã bị người khác va mạnh vào, không thể khống chế, trực tiếp ngã xuống đất, nhưng không ngờ đó chưa phải là bi thảm nhất, bi thảm hơn chính là khi cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một ngọn núi đè bẹp.
Lâm Nhan xém chút nữa bị đè chết, không còn chút ý thức nào, giãy giụa kêu lên: “A a a… Tiểu Bạch, cứu mạng, nhà sập rồi.”
Tiêu Bạch: “…”
Anh hận không thể giấu cái mặt mo này đi, tỏ vẻ không quen con nhỏ não tàn này.
Xấu hổ không còn mặt mũi nào!
Người đàn ông ngã vào trên người Lâm Nhan cũng cứng đờ cả người, còn những người chạy đuổi theo phía sau thì sững sờ trợn trừng mắt.
Tiêu Bạch phản ứng lại đầu tiên, nhìn thấy người đàn ông ngã vào người Lâm Nhan cả người đầy vết thương thì mau chóng kéo người ra, kéo Lâm Nhan ra sau lưng như bảo vệ gà con, dịu dàng săn sóc giúp cô sửa sang váy áo, vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của cô, cố gắng che khuất làn da bị lộ ra ngoài: “Bà cố nội ơi, đã bảo em đừng uống nhiều như vậy mà em không nghe, trời sập cái gì mà trời sập, chỉ là có người không cẩn thận đụng vào thôi, có bị đau chỗ nào hay không?”
Con ma men Lâm Nhan mềm nhũn dựa vào người anh, cười ha ha không tim không phổi: “Hahaha~ trời không sập, em đã nói em đại nạn không chết chắc chắn sẽ có tương lai hạnh phúc mà.”
Tiêu Bạch hơi đẩy người ra một chút, lùi ra phía sau một bước theo bản năng, thật sự anh không quen kẻ thần kinh này đâu.