Bước vào trong cô nhìn một lượt, sinh nhật của tên Lưu Vương Khải mời rất đông người, người nào cũng mặc rất đẹp không phí công cô chọn hai bộ đầm đắt tiền này để mặc.
– Tiểu Sở – cha cô gọi cô đến gần.
Cô nhanh chóng bước đến, cô để An Huyệt tự do ăn uống.
– Đây là con gái của tôi Lý Tiểu Sở – cha cô giới thiệu.
Cha cô đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên trong rất nghiêm nghị và lãnh đạm.
– Chào chú – cô cúi đầu chào.
– Con gái ngoan – người đàn ông kia cười hiền xoa đầu cô.
– Hôm nay con trai ông không đến sao? – cha cô hỏi.
– Thằng nhóc đó nó bận học quân sự rồi – người đàn ông kia trả lời.
– Ồ vậy sao? Rất giống ông đấy – cha cô cười.
– Tôi sang bên kia một chút – người đàn ông kia rời đi.
Vừa rồi khi nghe đến học quân sự mắt cô sáng rực lên đầy hứng thú, cô quay sang hỏi:
– Cha à, người vừa rồi là ai vậy? –
– Ông ấy là Thẩm Hoắc Tuấn là đại tướng uy nghiêm, nhưng vì cha ông ấy nên ông ấy trở về tiếp tục gầy dựng công ty, ông ta có một đứa con trai là Thẩm Hoắc Nam đang học đại học Quân sự – cha cô trả lời.
– Ồ, ông ấy làm được đại tướng hẳn là không dễ – cô nói.
– Mà sao con có vẻ quan tâm mấy chuyện này vậy? – cha cô hỏi.
– À…không…không có gì đâu cha, con đi gặp bạn con một lát nha – cô trả lời.
Cô vừa đi đến bàn mà An Huyệt gắp thức ăn vừa suy nghĩ: ” Thẩm Hoắc Tuấn và Thẩm Hoắc Nam sao mình không nhớ là có hai nhân vật này vậy? Hay là do mình đọc chưa tới? “
Sắp tới bàn của An Huyệt thì đụng phải Mạc Tuấn Khiêm và Lưu Vương Khải.
– Cô đi mà cứ suy nghĩ cái gì vậy? – Lưu Vương Khải hỏi.
– Cần anh quản sao? – cô trả lời.
– Hôm nay mặc đẹp đó – Lưu Vương Khải nói.
Cuộc đời của cô thích nhất là được người khác khen ngợi, nghe Lưu Vương Khải nói thế cô đột nhiên cảm thấy mát lòng mát dạ lấy tay hất tóc ra phía sau, tự tin nói:
– Có mắt nhìn đấy, chị đây vốn ăn mặc rất đẹp –
– Đẹp thì có đẹp thật nhưng hơi khùng – Mạc Tuấn Khiêm phán.
Lý Tiểu Sở đang rất kiêu hãnh bây giờ chuyển sang tức giận, trừng mắt nhìn Mạc Tuấn Khiêm, hắn sợ cô đánh hắn liền bỏ chạy.
– Tiểu Sở –
Nghe có người gọi cô không cần quay đầu nhìn cũng biết đó là Hạ Cẩm Chi, định kiếm chỗ trốn thì Lý Phong chạy đến:
– Tiểu Sở cẩn thận –
Lý Phong kéo Lý Tiểu Sở nằm xuống đất là một phát súng, Lý Phong giúp Lý Tiểu Sở tránh một phát súng.
Tất cả mọi người hoảng sợ chạy tán loạn, người tìm chỗ trốn kẻ chạy thoát thân, cô nhìn An Huyệt đang đứng trước bàn đồ ăn một phát súng khác hướng về An Huyệt.
– An Huyệt – cô gọi lớn.
Lý Tiểu Sở buông tay Lý Phong ra, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cô, cô chạy đến kéo An Huyệt nằm xuống phát súng ấy ghim thẳng vào tường.
Cô kéo An Huyệt nấp sau bàn ăn, khẽ nhìn những người ngoài kia thấy tên anh trai đần độn, tên họ Lưu ngu ngốc và chị nữ chính xinh đẹp đang ngơ ngác liền vẫy tay bảo họ chạy vào trốn.
Lý Phong đỡ Hạ Cẩm Chi chạy lại, các nam chủ khác cũng chạy tới bàn của cô nấp.
” Tôi chỉ kêu có ba người thôi sao lại đến đông dữ vậy? Chật hết cả chỗ ” suy nghĩ của An Huyệt.
– Náo nhiệt quá nhỉ? –
Từ bên ngoài bước vào là một đám người mặc áo đen bên người ai cũng có khẩu súng lục và…Lý Tiểu Sở nhìn kĩ thì thấy họ còn đem cả bom khói.