“Huynh quan sát vị trí huynh ấy ngồi đi.” Trần Cẩn Phong chỉ vào cái bàn tròn trước mặt Dương Tu. “Hung thủ muốn giết người thì phải đi vòng qua bàn, lẽ nào không bị Dương Tu phát hiện?”
“Điều này cũng đúng.” Trương Liên Chi gật đầu. “Đến Võ Trạng nguyên năm nay còn chết trong tay hắn ta, xem ra võ công của hung thủ vô cùng lợi hại, người thường không thể bì kịp hắn.”
“Kẻ này, tôi rất muốn gặp hắn ta.” Khuôn mặt Trần Cẩn Phong vô cùng bình tĩnh, nếu như không nghe thấy, sẽ không một ai có thể ngờ rằng chàng vừa nói một câu đáng sợ như vậy.
“Tôi thấy thần trí cậu đang không ổn định, người khác muốn trốn còn không kịp, cậu lại muốn gặp hắn.” Trương Liên Chi khẽ lắc đầu, rồi đột nhiên nghĩ ra gì đó kêu lên: “Này cậu nói xem có phải hung thủ là khách trọ ở đây không? Nếu thế chẳng phải chúng ta đều đang gặp nguy hiểm sao?”
“Cái đó tốt nhất đi hỏi chủ quán, xem xem trước khi Dương Tu chết mấy ngày có kẻ nào khả nghi ra vào không.” Trần Cẩn Phong vẫn bình thản.
“Vậy vậy chuyện cái cửa sổ mở, nói không chừng là có khả năng hung thủ đột nhập vào từ cửa sổ.”
“Không thể được, cửa sổ không có dấu vết bị cạy, tôi đã đi hỏi chủ ngôi nhà đối diện bên kia đường rồi, ông ấy nói cái cửa sổ này lúc nào cũng mở. Tôi cũng đã kiểm tra kĩ, không có dấu vết bò lên cửa sổ. Mà một người võ công cao, hắn ta muốn trèo vào từ cửa sổ tầng hai thì phải có điểm đặt chân lúc nhảy ra, nhưng đầm đất bên ngoài tường hoàn toàn bình thường, một vết lõm nhỏ cũng không có.”
“Nói như vậy, hung thủ quang minh chính đại đi vào từ cửa chính rồi. Chủ tiệm hoặc tiểu nhị trong tiệm có khả năng từng trông thấy hắn.”
“Vậy mới nói phải đi hỏi chủ quán.”
“Còn điểm gì đáng nghi nữa?” Trương Liên Chi ngầm thừa nhận ý kiến của Cẩn Phong.
“Huynh nhìn vết máu trên người huynh ấy xem, sao lại kì lạ như vậy.” Trần Cẩn Phong nghi ngờ nói.
“Kì lạ? Có gì kì lạ vậy, người chết chảy máu là bình thường mà.” Trương Liên Chi vô cùng khó hiểu.
“Nhìn cách phân bố của vết máu, tại sao vết máu ở tay trái và tay phải lại trông như vậy. Lẽ nào nó có ý nghĩa gì?” Trần Cẩn Phong chậm rãi đi lại trong phòng: “Có ý nghĩa gì nhỉ..”
“Liệu có phải là manh mối Dương Tu để lại, cũng có khả năng manh mối này để ám chỉ hung thủ.” Trương Liên Chi nhìn thấy Trần Cẩn Phong cứ đi đi lại lại, đầu óc cũng quay mòng mòng theo.
“Nếu là Dương Tu cố ý để lại, thì rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.” Cẩn Phong dừng lại, quay sang nhìn Trương Liên Chi.
Lúc này Trương Liên Chi đang nhìn vết máu trên người Dương Tu, đột nhiên kêu lên: “Cẩn Phong, cậu xem, cậu xem nó giống cái gì?”
“Giống cái gì?” Nghe thấy tiếng gọi của của Trương Liên Chi, Trần Cẩn Phong cẩn thận xem xét.
“Trông có giống thái cực đồ không?” Nghe anh ta nói vậy, Cẩn Phong cũng cảm thấy hơi hơi tương đồng, hai vết máu đó giống hai mảnh đen trắng của thái cực đồ.
“Nếu như đây là thái cực đồ, vậy Dương Tu muốn nói với chúng ta điều gì, lẽ nào hung thủ có liên quan tới thái cực?” Trần Cẩn Phong lẩm bẩm.
“Nhất định là như vậy, chúng ta đi điều tra người làm ở quán trọ trước đã, xem có ai liên quan đến thái cực không.” Trương Liên Chi vô cùng hưng phấn.
Một phần kí ức bỗng vụt qua trong đầu Cẩn Phong _____ “Thái nương nói phải, Chu Suất như con ve sầu cuối thu, cứ một ngày qua đi lại yếu dần.” Chàng trai da đen tên Nguyên Thân đó đồng tình gật đầu, sau đó quay người hướng về phía cậu thiếu niên nói: “Hoán Nhi, nghe kĩ vào, dì con là một nữ nhân nhưng chuyện trọng đại trong triều phân tích rất có đầu có cuối, đường đường là nam nhi, càng nên nắm rõ triều cuộc, sau này có thể báo công cho triều đình, để Thái cực môn chúng ta được nở mày nở mặt.”
“Thái cực môn, lẽ nào đây là một gợi ý của thái cực.” Trong lòng Trần Cẩn Phong đặt ra một dấu hỏi lớn, hình ảnh chàng trai da đen hiện lên trong đầu Cẩn Phong, chẳng lẽ là huynh ấy làm sao, xem ra vẫn phải điều tra thêm. Nghĩ đến đây, Cẩn Phong nói với Trương Liên Chi: “Tạm thời không được phán đoán bừa bãi, thái cực chỉ là một phỏng đoán, có thể Dương Tu không có ý như vậy, tôi nghĩ cứ lục soát phòng huynh ấy trước đã, xem có manh mối nào có giá trị không.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong bắt tay vào việc, tủ áo, ga giường, không bỏ sót chỗ nào.
Trương Liên Chi không còn cách nào khác, đành phải lục soát khắp phòng cùng Cẩn Phong.
“Cẩn Phong, cậu xem đây là cái gì?” Nghe tiếng Trương Liên Chi gọi, chàng quay người lại, thấy trên tay Trương Liên Chi là một mảnh giấy đã bị xé rách, trên giấy viết vài kí hiệu rất kì lạ.
“Đây là cái gì?” Trần Cẩn Phong cẩn thận đón lấy tờ giấy: “Nói không chừng là đầu mối để phá án đó.”
Vụ án gần như đi vào ngõ cụt, Trần Cẩn Phong dốc sức tìm một lối ra nơi ngõ cụt ấy, chàng hoàn toàn không chú ý tới người bước vào phòng.
“Cẩn Phong, sao cậu lại quên không gọi tôi?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lông mày Cẩn Phong dãn ra: “Lương Miễn.”
“Sao rồi, nghĩ được đến đâu rồi?” Tấu Lương Miễn cười hihi hỏi Cẩn Phong.
Trương Liên Chi nhìn thấy Tấu Lương Miễn liền kể lại chi tiết những phán đoán vừa nãy của hai ngươi họ, khiến Tấu Lương Miễn liên tục gật đầu tán thưởng: “Cho dù thế nào tôi cũng cảm thấy thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót, cứ đi thăm dò một chút cũng chẳng mất gì.”
Trần Cẩn Phong gật gật đầu. Vậy thì việc tập hợp, điều tra phiền hai người rồi.