Thời điểm cậu đọc sách đều tức muốn chết được, hận không thể xuyên qua màn hình bóp chết tác giả để sửa lại tình tiết. Thế nên nếu như cậu đã thật sự xuyên vào đó thì tuyệt đối sẽ không để vị tổng tài nhà giàu kia sẽ có tao ngộ giống như kịch bản được.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Vừa hỏi Vương Nhất Bác vừa dùng ngón tay ấn nhẹ phím tắt trên vòng tay, màn hình thực tế ảo biến mất.
Thời điểm hắn nói chuyện thần sắc như cũ không có biến hóa, mặt mày bất động, bộ dáng có chút nghiêm túc.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau làm Tiêu Chiến có chút xấu hổ: “Anh khá là đẹp trai.”
Đánh giá đối phương một lát, Vương Nhất Bác khẽ giật giật đuôi mày, bộ dáng càng trở nên nghiêm túc, phảng phất giống như đang tham gia hội nghị quan trọng vậy.
Thanh âm của hắn trầm ổn, ngữ điệu thật nhẹ: “Cậu không biết một Omega dò hỏi một Alpha về vấn đề tuổi tác, kết hôn rồi lại khen đối phương đẹp trai là có ý tứ gì sao?”
Thật ra Tiêu Chiến cơ bản không biết, bất quá đối phương đã cố ý hỏi, cậu cho dù trì độn cỡ nào cũng sẽ hiểu ra cái gì đó.
Sắc mặt cậu đột nhiên đỏ ửng, hai tay xua xua nói: “Trước đó không biết, hiện tại thì đã biết rồi, nhưng mà tôi không có ý tứ này đâu.”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác liền yên tâm gật đầu: “Tôi biết, điểm này có thể dễ dàng nhìn ra, tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút, vấn đề này sẽ làm người khác hiểu lầm.”
Nhìn bộ dáng nghiêm trang giảng giải của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên: “Cảm ơn anh, bất quá anh cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
Vương Nhất Bác khẽ nghiêng đầu mờ mịt: “Tôi rất nghiêm túc sao? Tôi còn nghĩ phải thực ôn hòa, tránh cho cậu cảm thấy xấu hổ, xem ra không làm được.”
Đưa tay chỉ chỉ mặt của chính mình, Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ cười: “Giọng nói của anh rất ôn hòa, chỉ là mặt không có biểu tình gì.”
Theo bản năng Vương Nhất Bác nhìn theo tay của đối phương, tầm mắt rơi xuống trên mặt cậu, thiếu niên tươi cười xán lạn, ánh mắt trong trẻo, toàn thân trên dưới tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Khóe miệng của hắn khẽ giật giật một cái rồi cong lên trong thoáng chốc.
“Uy, anh cười rồi nha.” Tiêu Chiến nhìn hắn, trong lòng lại sinh ra tư vị không thoải mái, hiển nhiên đối phương rất ít khi cười. Sau đó sợ Vương Nhất Bác nghĩ mình đang trêu chọc hắn, cậu dần dần thu liễm biểu tình vui vẻ trên mặt: “Biểu tình nghiêm túc, thoạt nhìn trầm ổn, nhìn anh như vậy làm người khác có cảm giác đáng tin cậy.”
“Cậu thật biết cách nói chuyện”
“Anh đang khen tôi hay chỉ là đang trêu chọc vậy?.”
“Tôi không trêu chọc cậu, lời này đều là thật”.
“Tuy rằng tôi cũng hay trêu chọc người khác, nhưng những lời vừa rồi đều là lời thật lòng.”
“Hiếm có người nào cùng tôi trò chuyện như thế này.”
“Chuyện đó cũng thực bình thường, nếu anh là sếp của tôi, tôi cũng sẽ không dám nói chuyện cùng anh như như thế này đâu.”
“Vương tổng, đã đến nơi rồi.” Lúc hai người đang trò chuyện, giọng của tài xế ở phía trước truyền đến cắt ngang.
Xe dừng lại, cửa xe hai bên đều mở ra, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau bước xuống xe, Naru thúc cũng từ ghế phó lái bước xuống.
Trước mắt Tiêu Chiến là một biệt thư nhỏ trên sườn núi, lấy hai màu lam và trắng làm chủ đạo, trong sân có rất nhiều cây xanh cao lớn, rất mát mẻ.
Bảo tiêu mang hộp phòng hộ chưa ba cây linh thực vào trong một gian phòng rộng rãi, sau đó lui ra ngoài.
Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác nói: “Tôi muốn dùng tin tức tố giao lưu cùng chúng nó thử xem có được hay không.”
Nghe vậy Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: “Tôi sẽ ra ngoài một chút.”
“Không cần. Tình huống của tôi anh cũng đã biết, tôi chỉ muốn nhắc nhở hai người chuẩn bị tâm lý thật tốt, hoặc là mang thêm khẩu trang gì đó.” Nói xong Tiêu Chiến lại sờ sờ cái mũi.
Vì thế Vương Nhất Bác vốn định rời đi lại đứng yên không nhúc nhích: “Không cần.”
Naru cũng nói: “Ta cũng không cần.”
“Nếu không phải mùi vị từ trên người con phát ra, con cũng muốn mang khẩu trang.” Tiêu Chiến có chút không vui, hướng hộp phòng hộ đi tới.
“Nhiều năm như vậy, con còn chưa quen ư? Có khoa trương quá rồi không?” Naru không rõ sự tình hỏi.
“Nếu ta thật sự là một quả trứng thối thì mới có thể quen được.” Tiêu Chiến vừa nói vừa mở ra nắp hộp, thoáng chốc trong phòng đều tràn ngập hương thơm dễ chịu.
Ba cây linh thực liền hướng tới gần Tiêu Chiến, giống như nhìn thấy thứ chúng yêu thích vậy.
Cậu thử dùng ngón tay trỏ thử chạm chạm trên cánh hoa, chúng nó lập tức thân mật cọ cọ.
Cảm giác hơi ngứa từ trên tay truyền tới làm Tiêu Chiến có chút buồn cười, cậu thu tay lại, đối với việc dùng tin tức tố giao lưu phi thường chờ mong, cũng có chút tin tưởng.
Ba cây linh thực thoạt nhìn thật sự rất thích cậu!
Sau đó Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác cùng Naru thúc mà nói: “Tôi gỡ miếng dán ngăn cách ra đó.”
Thấy hai người gật đầu, tay Tiêu Chiến chuyển ra phía sau gáy, đem miếng dán gỡ ra.
Cậu đem tinh thần lực tập trung ở phía sau gáy, rất nhanh mùi trứng thối nhanh chóng thoảng qua chóp mũi.
Đây là loại cảm giác Tiêu Chiến chưa từng trải qua.
Trừ bỏ mùi vị của bản thân, mùi hương của ba loại linh thực trong không khí dần dần trở nên rõ ràng hơn, không phải là càng thêm nồng đậm, mà là dễ dàng phân biệt.
Giống vậy những sợi len bất đồng màu quấn vào nhau, nhưng cậu có thể dễ dàng đem những sợi lên có cùng màu sắc tách ra.
Thấu Cốt Thảo có hương thơm ngọt nhàn nhạt, Hồng Cầu Quả có mùi hương nồng đậm, Đoạn Trường Thảo lại có mùi thơm thanh mát, ba loại hương vị có khác biệt rất lớn.
Cậu chuyên chú nhìn ba cây linh thực, tin tức tố rất nhanh từ trên người tản ra, chậm rãi tiếp cận chúng nó.
Khi mùi vị tin tức tố lẻn vào hộp phòng hộ, trái tim Tiêu Chiến đột nhiên nhảy dựng, tinh thần lực trên người cảm giác được ba cây linh thực đồng dạng bày ra biểu cảm kinh hoảng.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy chúng nó phảng phất tựa như muốn đem chính mình bẻ gãy, từ tư thế muốn tiến đến gần cậu liền chuyển đổi phương hướng tránh xa cậu.
Trước đó cánh hoa của Thấu Cốt Thảo thon dài xoè ra hiện tại tất cả đều gắt gao hợp lại dính sát vào nhau, giống như đầu bút lông.
Những sợi tơ mỏng đem viên cầu gắt gao dán đến kín mít, như muốn mang nó giấu đi.
Những đoá hoa xinh đẹp của Đoạn Trường Thảo tất cả đều khép lại, giống như chạy trốn.
Hương vị của ba cây lonh rất nhanh liền phai nhạt, chỉ còn mùi trứng thối vờn quanh.
“……” Tiêu Chiến cảm thấy không còn lời gì để nói nữa.
Còn nói là thích mình, này là ghét mình rồi!
Hết chap 06.