Cô phân vân hồi lâu, sau đó mới chốt hạ.
“Anh… 29 tuổi ạ?”
Thạch Dị Quy nhìn cô ngạc nhiên, biểu hiện này của anh cũng khiến cô có chút bất ngờ. Anh cong khoé môi, hỏi.
“Bạn nhỏ! Em lén xem chứng minh thư của anh phải không?”
Mã Anh Kỳ ngớ ngẩn hồi lâu, sau đó hai mắt liền sáng long lanh, cười híp mắt.
“Vậy là em đoán đúng rồi ư?”
Cô thích thú, vừa cười khúc khích vừa vỗ tay. Nét tinh nghịch chạy trên đôi gò má đỏ hây hây, hàm răng trắng sáng. Thạch Dị Quy mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu cô bé nhỏ.
“Đúng rồi!”
Mã Anh Kỳ đột nhiên thôi không cười nữa, ngước mắt nhìn anh. Bàn tay đang xoa đầu của anh dừng lại, vẫn còn đặt yên một chỗ. Cô chớp mắt, tim đập thình thịch, thình thịch như trống đánh mừng liên hoan. Lần đầu tiên được người khác giới xoa đầu, hoá ra lại có cảm giác thế này.
Thạch Dị Quy nhìn cô, ý cười vẫn chưa thu lại nên gương mặt như bừng sáng. Anh thu tay về, sau đó đứng dậy, lấy cuốn sổ đặt lên tay cô.
“Em cứ giữ lại học đi!”
Mã Anh Kỳ nhìn anh, hỏi.
“Anh phải đi sao ạ?”
“Ừm. Anh phải về nhà rồi, ngày mai phải đến ngoại ô.”
Cô nhìn anh, vẻ mặt tiếc nuối.
“Đến ngoại ô ạ?”
“Đúng rồi. Anh làm bác sĩ tình nguyện ở khu quân đội dã chiến.”
Mã Anh Kỳ ngạc nhiên. Không ngờ anh lại là một bác sĩ tình nguyện. Công việc này cao cả biết bao nhiêu. Trước đây cô từng đi theo cha thuyết trình tại một buổi diễn thuyết ở trường Đại học. Những người bác sĩ tình nguyện đi theo quân đội, ngày ngày cống hiến, làm việc không ngừng nghỉ. Quân nhân ra sức chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, đứng lên đấu tranh khi cần. Các bác sĩ tình nguyện như một hậu phương, tiếp ứng lương thực và cứu trợ.
“Anh… Là bác sĩ tình nguyện ư?”
Thạch Dị Quy gật đầu mỉm cười.
“Ừm. Bữa ăn này tạm thời nợ em nhé!”
Mã Anh Kỳ gật gù, sau đó nhìn anh lấy ra trong túi áo một cái thẻ. Anh đưa cho cô, cô liền đưa hai tay ra nhận lấy.
“Phương thức liên lạc của anh. Em giữ nhé!”
Cô nhìn anh, bất giác cong môi mỉm cười. Trái tim nhỏ nhoi nảy lên, đập rộn ràng khiến cô khó giấu được sự vui sướng. Cảm giác này thật tuyệt, phút chốc biến tâm hồn cô trở thành một biển trời mơ mộng.
Thạch Dị Quy thu lại nụ cười, quay lưng rời đi. Anh đi rất ung dung, bước chân dứt khoát, dáng người cao lớn. Mã Anh Kỳ đứng ở đó nhìn theo. Anh đi đến phía bên kia đường, đột nhiên quay đầu nhìn lại, mắt hai người chạm nhau. Cô mỉm cười, anh cũng vậy, cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt.
Nhìn tấm thẻ có số điện thoại và tên của anh như vậy, Mã Anh Kỳ nhịn không được hét lên, ôm nó vào lòng mình. Cô tung tăng nhảy mấy vòng quanh băng đá. Sau một hồi tung hứng, phải dừng lại nhìn xung quanh xem có ai ở đó không. Cô cười tủm tỉm, nhảy chân sáo đến trạm để đón xe buýt về nhà.
…