Tình thế cấp bách nàng vơ tấm rèn bên cạnh quấn quanh người sau đó ánh sáng kia biến mất một tên mặc xiêm y trắng toát lao ra đỡ nàng. Khi hai người tiếp xúc thân thể nàng cảm nhận được trên người y có hương phong lan thoang thoảng dường như đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Vừa hạ cánh xuống đất nàng tung mấy chiêu ra nhằm đánh vào huyệt đạo trên người y ta mà chẳng những không trúng lại còn bị y ôm vào lòng.
Khoảng khắc nhìn thấy mặt y nàng mới chợt nhận ra tên đó là Phong Lan Thần của Vương Bắc Minh Quốc.
– Buông ra!
Nàng lạnh lùng nói cố giãy dụa ra mà không được, chỉ thấy chàng cười nhạt.
– Ta đi nhầm phòng! Ai ngờ lại trúng phòng của nàng… cũng coi như là duyên phận đi.
– Nghe nói Vương Thượng Bắc Minh bệnh tật ốm yếu hôm nay được gặp đúng là khác xa lời đồn.
– Quá khen!
Chàng vừa dứt câu bên ngoài có tiếng của thị vệ trong phủ đang lục soát.
– Đã tìm hết chỗ này rồi chỉ còn phòng của công chúa thôi.
Một tên lính khác đang bẩm báo. Lát sau bên ngoài có tiếng đập cửa.
– Công chúa! Trong phủ có thích khách người có nhìn thấy ai chạy qua đây không ạ?
Một tên lính hạ giọng hỏi nàng bên trong chàng vẫn giữ tư thế ôm nàng từ phía sau.
– Không có!.
– Vậy thuộc hạ xin lui trước!
Phong Lan Thần vừa nói liền dẫn người đi mất.
– Ta còn tưởng nàng sẽ khai ra.
Chàng rất đắc ý mà nói vào tai nàng.
– Ngươi còn muốn ôm ta tới khi nào. Đồ bát đản*¹!
(*¹: ý chỉ kẻ lưu manh, lợi dụng)
– Ta phải đi rồi! Ngày mai chúng ta gặp lại!…Ly Nhi!
Chàng nói xong thì nhảy ra từ phía cửa sổ rồi biến mất trong đêm tối. Trong đầu nàng lại xuất hiện cảnh tượng kia…hắn ta là ai mà lại sử dụng được ánh sáng màu xanh đó. Nhìn chiêu thức tên đó dùng rất khác lạ, cách đánh của y nhanh tới nỗi không cả nhìn được chiêu tung ra. Thân phận của tên này quả thật bí ẩn…cần đề phòng hơn!
Chết tiệt! Vậy mà nàng lại bị một tên nam nhân lạ mặt khống chế tiếp xúc thân thể. Có điều y là nam chính nàng không những phải tiếp xúc mà phải làm hắn yêu nàng. Thật phiền phức!
…—————-…
…Sáng hôm sau – Điện Ninh Lan….
Lúc nàng vào điện đã thấy đầy đủ mọi người ngồi đó rồi. Có mấy ả muội muội của nguyên chủ, Hà Uy còn có tên Vương Thượng giả tạo hôm qua nàng gặp. Hắn ta giả vờ cũng giống thật nhìn biểu cảm của y như là bị bệnh nặng lâu ngày rồi vậy! Tối qua vừa đánh nhau một trận hôm nay giả bệnh… Hừ! Diễn giống thật suýt nữa nàng cũng bị lừa.
Vừa ngồi vào chỗ Phong Lan Thần đã lên tiếng đề nghị liên hôn.
– Bắc Minh và Nguyệt Hoa xưa nay có giao tình từ rất lâu rồi! Để hai nước thêm có thể tiếp tục qua lại bổn vương xin được cưới Nhị công chúa Dung Ly làm chính phi. Chủ Thượng với Vương hậu thấy thế nào?
– Bắc Minh Vương có điều không biết! Ly Nhi với Hà Uy tướng quân từ nhỏ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau chỉ sợ nó không đồng ý.
– Ý của chủ thượng là từ chối mối hôn sự này!
Ngữ khí của chàng tăng lên… không khí xung quanh giảm mạnh chẳng ai hé răng nửa lời cha nàng cũng rất khó sử.
– Bắc Minh Vương! Tại hạ với Nhị công chúa từ nhỏ đã có ước hẹn với nhau…mong ngài hiểu cho ta và Ly Nhi.
Hà Uy đột nhiên đứng lên lôi cái giao hẹn từ đời nào nàng cũng chẳng nhớ mà cũng không biết có hay không nữa.
– Ta còn hai đứa con gái hay ngài…
Cha nàng nói chuyện với chàng rất khách sáo hạ mình 3 phần. Chưa kịp nói xong chàng ngắt lời.
– Bổn vương chỉ cưới một mình Dung Ly ngoài nàng ấy ra ta không cưới ai nữa.
Câu này vừa nói ra làm không khí càng căng thẳng thêm. Nàng ngồi một chỗ thấy cuộc tranh đấu thật nhàm chán. Tên Hà Uy đó đề cao bản thân mình quá rồi.
– Bắc Minh Vương! Ngài với Ly Nhi chưa quen chưa biết sao lại nhất quyết muốn cưới nàng ấy…huống chi ngài là Vương của một nước muốn nữ nhân nào cũng có. Tại hạ với công chúa đã cùng thề với nhau đời này không phải Ly Nhi ta cũng không lấy ai khác.
Cẩu nam nhân Hà Uy đưa ra lí luận ngu ngốc gì đây?Làm như nàng yêu hắn đến chết vậy.
– Ta chỉ muốn nàng ấy! Còn ngươi thì sao… nữ nhân muốn làm tướng quân phu nhân trong thành Nguyệt Hoa này rất nhiều sao nhất định phải là Ly Nhi.
Bị chàng hỏi vặn lại Hà Uy ứ họng luôn. Đúng là ngu ngốc! Hắn định tranh cãi với chàng thêm vài câu nữa thì nàng cắt lời.
– Bổn công chúa thấy Bắc Minh Vương nói rất có lí. Mặc dù ta với Hà Tướng Quân lớn lên cùng nhau nhưng chưa từng được ban hôn… Hồi nhỏ ước hẹn thề thốt là chuyện quá khứ đến giờ ta cũng quên rồi… có điều ngài căn cứ vào đâu mà khẳng định ta yêu ngài chứ!
Câu nói cuối cùng nàng thốt lên khiến ai trong điện cũng ngạc nhiên.