Thế cho nên nó mới thường xuyên bị đói bụng, để ăn no, khi còn nhỏ nó chạy đi khắp nơi nhặt vỏ chai kiếm tiền.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, mà năm đó khi Tần Quốc Dân tới, nói muốn dẫn nó cùng cô về nhà, cô nó không chậm trễ liền đáp ứng!
Biết đâu rằng, tất cả chỉ là âm mưu của Tần Quốc Dân?
Hiện giờ, cô lại mượn của bọn cho vay nặng lãi nhiều tiền như vậy, cũng là do Tần Giai Nhân cùng Tần Quốc Dân một tay đạo diễn!
Mục đích này, đơn giản chính là buộc nó phải gả cho kẻ ngốc của Tông gia!
Tần Lục Nguyệt quay đầu nhìn Tần Quốc Dân: “Chú, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, thật sự chú định thấy chết mà không cứu sao?”
Tần Quốc Dân không nhịn được phất tay một cái, nói rằng: “Người một nhà? Năm đó, các người mới là người một nhà! Chẳng qua, tôi cùng lắm chỉ là con của một người vợ bé ở bên ngoài sinh ra, khi nào các người lại coi tôi là người một nhà?… Tần Lục Nguyệt, Tần gia đã thua! Bây giờ Tần gia, là của tôi! Nếu cô muốn Tần Ngọc Phượng còn sống trở về thì cô nhất định phải gả đi!”
Bỏ lại những lời này, Tần Quốc Dân quay người rời đi.
Tần Giai Nhân cũng xoay người rời khỏi, đi được hai bước, cô ta dừng lại, quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt: “Chị yêu dấu, vì cái tình chị em nên tôi nhắc nhở chị một chút, chị chỉ có thời gian là ba ngày, a, không, là hai ngày rưỡi! Hai ngày rưỡi nữa, chị cứ chờ mà nhặt xác Tần Ngọc Phượng đi! Hừ!”
Nói xong, Tần Giai Nhân dậm dậm giày cao gót, rời đi.
Cả người Tần Lục Nguyệt đều ngây dại, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần.
Vì cái gì, tại sao lại như vậy?
Trong vòng một ngày, đầu tiên là người yêu phản bội, sau đó là tình thân tan vỡ.
Trên thế giới này, mình chỉ còn cô là người thân.
Nhưng mà, mình thật sự phải gả cho kẻ ngốc nghếch kia sao?
Tần Lục Nguyệt hồn xiêu phách lạc ngồi trên mặt đất, nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Nó chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, quả thực là muốn điên mất rồi.
.
..
…
Lúc này, ở Tông gia nơi giống với phủ đệ vủa vương hầu thời trước, Tông lão phu nhân nhìn thoáng qua đứa cháu trai ngu dại phía xa, thở dài một tiếng, nói với con dâu Lương Hồng Mân: “Hôn sự của Minh Trạch nên thực hiện đi. Cô gái nhà Tần gia kia bát tự tốt, mang tướng vượng phu (người phụ nữ hay gặp may, mang đến điều tốt lành trăm bề cho chồng con). Khi lấy về, có thể sẽ làm cho bệnh tình của Minh Trạch tốt hơn một chút”.
Tông phu nhân Lương Hồng Mân quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai, nhịn không được cau mày một cái.
Nếu không phải con trai mình đang ở tình trạng này, đâu đến phiên một cô gái nghèo được gả vào.