Tiệc rượu chính là ăn.
Trẫm không thể không đi.
Điền Viên nhìn một vòng khắp người Minh Thù, sau khi chắc chắn xung quanh không có đồ ăn vặt thì xoay người đi nghe điện thoại của Ái Lâm…
Minh Thù chờ Điền Viên rời khỏi, từ dưới trang phục được đặt ở bên cạnh rút ra một hộp bánh Khúc Kỳ.
“Chị Khương Niệm!”
Minh Thù bình tĩnh đem hộp bánh Khúc Kỳ bỏ vào lại, giả bộ cầm lấy kịch bản bên cạnh: “Không biết ai lại để hộp bánh bích quy ở chỗ này, lần sau em nhớ nói người thu dọn chỗ này sạch sẽ một chút, để đồ lung tung bị người khác ăn thì làm sao.”
Điền Viên: “…”
Chị Khương Niệm, chị còn đang diễn xuất sao?
Điền Viên phát hiện chị Khương Niệm nhà mình có tâm ma với đồ ăn, bất kỳ chỗ nào, bất kì nơi đâu cô đều có thể ăn. Thậm chí ngay cả tổ đạo cụ cũng không buông tha, hiện tại cả tổ đạo cụ đều sợ chị Khương Niệm.
Đạo cụ người ta cô cũng ăn xong rồi, còn đóng cái gì nữa!
…
Bởi vì có tiệc tối, Minh Thù xin nghỉ với đạo diễn, từ chiều đã xuất phát. Điền Viên đưa cô đi thử quần áo và làm tóc mất hơn hai giờ.
Ái Lâm ở bên ngoài bữa tiệc chờ cô.
Xe Minh Thù vừa dừng bên ngoài hội trường khách sạn nơi tổ chức, Ái Lâm liền căng thẳng, bước nhanh tới.
Mà ký giả xung quanh cũng sôi trào, những người này đối với xe của các đại minh tinh còn quen thuộc hơn so với bản thân.
Mấy ngày nay Minh Thù cũng không xuất hiện trước mắt công chúng, lúc này xuất hiện, những người này có thể không điên cuồng sao?
Cửa xe mở ra, một thân hình màu tím bước xuống.
Một bộ lễ phục trễ ngực màu tím nhạt, trước ngực được thiết kế một nụ hoa, vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Thắt lưng được thiết kế nhiều lớp, được buộc chặt quanh eo của cô, làn váy trước ngắn sau dài càng tôn lên hai chân thon dài trắng nõn của cô.
Tóc được cô buông xuống, mái tóc vốn dĩ khá dài, chỉ là hơi xoăn, vừa chạm đến vai, phủ bờ vai tuyết trắng và lưng gầy trong tóc, như ẩn như hiện.
Các phóng viên đầu tiên là bị gương mặt thần hồn điên đảo kia làm cho đứng hình một hồi, sau đó phản ứng kịp, nhanh chóng chạy về hướng Minh Thù, các câu hỏi sắc bén liên tiếp đập tới.
“Khương Niệm tiểu thư, xin hỏi trước đây tin tức đề cập tới chị ở phim trường bắt nạt người mới có phải thật hay không?”
“Xin hỏi Khương tiểu thư, trước đây trong chuyện bê bối của chị cùng Chu tiên sinh, các người có đến bước kia không? Có phải là bạn trai hiện tại của chị không?”
Ái Lâm dìu tay Minh Thù, nhắc nhở: “Đừng nói chuyện.”
Người của khách sạn đã đi qua để duy trì trật tự, tạo ra một con đường để Minh Thù đi qua.
“Xin hỏi Khương tiểu thư, chị cùng Ninh tiểu thư có ân oán cá nhân gì sao?” Có người đột nhiên hỏi.
Ân oán cá nhân?
Không có.
Trẫm chính là muốn làm gì thì làm.
Ngay tại thời điểm Minh Thù muốn nói chuyện, phía sau đột nhiên có một trận huyên náo ngăn cản cô.
Một chiếc Bentley dừng ngay bên cạnh xe họ, đây là xe riêng của Lệ Thiếu Nam. Trong giới rất nhiều người biết điều này, bọn họ hưng phấn cũng không có gì kỳ quái.
Đây chính là lão đại của giới giải trí.
Người xuống đầu tiên là Lệ Thiếu Nam, tầm nhìn sắc bén của hắn đảo qua xung quanh, không khí lạnh đi vài phần, đoàn người náo nhiệt cũng yên tĩnh một chút. Hắn đi vòng qua bên kia, mở cửa xe, vươn tay vào bên trong xe.
Ninh Khả Thanh đặt tay lên tay hắn, trang phục thuần một màu trắng càng tôn lên làn da trắng như tuyết. Tóc buộc lên, để lại hai sợi tóc mai rủ xuống bên tai. Gương mặt ửng hồng, đôi mắt bất an nhìn xung quanh, cực kỳ làm người khác thương tiếc, như tinh linh rơi xuống trần thế.
“OMG! Lệ tổng tới kìa!”
“Nữ nhân bên cạnh hắn là ai?”
Ký giả cũng không dám vây quanh Lệ Thiếu Nam, chỉ có thể chụp ảnh từ xa. Lệ Thiếu Nam giống như hoàng đế, nắm tay Ninh Khả Thanh, dẫn cô ta đi vào khách sạn.
Minh Thù đứng ở cửa phía trước hắn, muốn vào khách sạn, nhất định phải đi ngang qua Minh Thù.
“Chị Khương Niệm.” Ninh Khả Thanh uất ức chủ động chào hỏi Minh Thù.
Minh Thù: “…” Làm cái gì vậy trời! Còn chưa bắt đầu bắt nạt cô, cô đã uất ức rồi.
Bởi vì Ninh Khả Thanh bị ép dừng lại, ánh mắt sắc như dao của Lệ Thiếu Nam rơi trên người Minh Thù, tay Ái Lâm kéo Minh Thù đổ đầy mồ hôi lạnh. Chuyện lần trước, Lệ Thiếu Nam không truy cứu nhưng chị cũng không cho rằng hắn sẽ không truy cứu.
Đáy mắt Lệ Thiếu Nam hiện lên một tia lạnh lùng: “Lá gan Khương tiểu thư rất lớn.”
“Thật ư?” Ngữ điệu Minh Thù tăng cao, dưới sự liều mạng véo tay cô của Ái Lâm, cô vẫn duy trì mỉm cười:
“Lúc gan tôi to, tôi cũng sợ hãi lắm.”
Áp suất xung quanh Lệ Thiếu Nam thấp đến cực điểm: “Tôi đây rất mong đợi.”
“Lệ tổng, chuyện lần trước là em sai, xin anh đừng trách chị Khương Niệm.” Ninh Khả Thanh kéo kéo Lệ Thiếu Nam, bộ dạng cầu xin.
Thời điểm mọi người không chú ý, ném mấy hạt châu xuống dưới chân Minh Thù.
Mọi người đều mặc váy dài, hạt châu và mặt thảm cực kỳ tương đồng, ít người thấy được, ngay cả Ái Lâm cũng không phát hiện ra.
Nhưng Minh Thù thấy được, cô nhanh chóng nâng váy lui về sau, im lặng mỉm cười, sau đó mới vang lên âm thanh thâm thúy: “Ôi chao, Ninh tiểu thư, hạt châu quý giá như vậy đừng có vứt lung tung, có thể mua được nhiều đồ ăn ngon lắm đó!”